Diệp Mặc đặt chén rượu xuống, mỉm cười nheo mắt nhìn Trác Lân Phong.
“Chú Trác, đến lượt chú!”
Thằng nhóc này cũng kiêu ngạo đấy nhỉ!
Trác Lân Phong nhận ra tia khiêu khích trong mắt Diệp Mặc thì hừ một tiếng, rồi cũng cầm chén rượu lên, cũng uống cạn sạch.
Ông ta đặt chén rượu xuống rồi nhếch miệng cười.
Mặc dù ông ta uống rượu nhiều năm nên luyện được tửu lượng khá tốt, nhưng uống cạn một chén Mao Đài to như vậy thì vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Diệp Mặc cười, cầm chai rượu lên rồi đổ đầy hai chén.
“Chú Trác, tửu lượng của chú không tệ nhỉ! Chúng ta lại uống thêm một chén đi! Mời chú!”
Trác Lân Phong có chút trợn tròn mắt.
Vốn là ông ta làm khó dễ thằng nhóc này nên mới cố tình tìm hai cái chén to như vậy, tại sao bây giờ lại biến thành thằng nhóc này làm khó dễ mình rồi?
Tửu lượng của thằng nhóc này tốt như vậy sao?
Trác Lân Phong nhìn chén rượu đầy tràn trước mặt thì trong lòng bắt đầu bồn chồn, rồi lại hơi hối hận, hình như ông ta đã dùng đá nện lên chân mình rồi.
Có điều, lúc này không thể chịu thua được, coi như cắn răng thì cũng phải uống hết chén rượu này.
Bằng không thì sẽ mất sạch thể diện!
Ừng ực!
Trác Lân Phong cầm chén rượu lên, ngửa cổ uống vào bụng, uống đến mức nhe răng trợn mắt, khuôn mặt đều nhăn lại thành hình quả mướp đắng.
Trác Lâm ngồi một bên phải lấy tay che miệng, thì mới có thể không cười ra tiếng.
Cô cũng đã đi ăn cơm với anh Diệp vài lần, cho nên cũng biết tửu lượng của anh Diệp mạnh đến mức nào!
Diệp Mặc uống cạn một chén xong, thì lại cầm chai rượu lên nói: “Chú Trác, chúng ta rất hợp ý đấy, hay là. . .”
“Không không không!” Trác Lân Phong cuống cuồng lắc đầu, vội vàng kêu lên: “Chờ. . .chờ đồ ăn lên rồi uống tiếp! Vừa ăn vừa chậm rãi uống mới tốt cho dạ dày, vẫn còn sớm mà!”
“A! Vậy cũng được!” Diệp Mặc mỉm cười, đặt chai rượu xuống.
Lúc này, Trác Lân Phong mới vụng trộm thở phào một hơi, rồi bảo nhân viên mang thức ăn lên.
Ông ta lại dò xét người thanh niên này một phen, rồi âm thầm nói.
Thằng nhóc này cũng thú vị đấy!
Thường thì thanh niên trẻ tuổi thấy ông ta đều sẽ rất khách khí, thậm chí còn hơi e ngại ông ta, nhưng người trẻ tuổi này thì lại khác, người này rất kiêu ngạo, rất ngông cuồng, mình muốn chơi cậu ta một vố, không ngờ lại bị chơi lại.
Trác Lân Phong nhíu mày, trong lòng có chút không cam lòng.
Hôm nay, chính là ngày ông ta giết chết duệ khí của thằng nhóc này, để thể hiện sự uy phong của mình trước mặt con gái, cho nên không thể từ bỏ ý đồ như vậy.
Trác Lân Phong trầm ngâm một lát, cười nói: “Tiểu Diệp! Cậu không ngại tôi gọi cậu như vậy chứ!”
“Không sao!” Diệp Mặc ngồi bên cạnh gật đầu khách sao.
Hắn vẫn cười tủm tỉm, nhưng phong mang sắc bén trong mắt thì lại không giảm chút nào.
Trác Lâm ở bên cạnh nhìn hai bên một chút, thì môi đỏ hơi nhếch lên.
Hai người này đều cười tủm tỉm, nhưng làm sao mùi thuốc súng nồng nặc thế nhỉ, giống như sắp nổ rồi ấy!
Nhất là hai ánh mắt như đao như kiếm kia đều sắp chém ra tia lửa rồi!
“Tiểu Diệp, nghe Lâm Lâm nói thì cậu là người bên thành phố H à?”
“Vâng!”
“Ừm! Bên đó cũng không tệ lắm, chỉ là . . . kém hơn Đế Kinh một chút. . .! Gần đây sinh vật Thần Châu của cậu không tệ nhỉ! Cậu may mắn thật đấy! Chú Trác đây cũng rất hâm mộ đấy!”
“Đúng là không tệ!”
Đồ ăn được mang lên, hai người vừa uống rượu vừa ăn uống trò chuyện.
Nhìn trông có vẻ rất hòa hợp, nhiệt tình, nhưng trên thực tế thì đang đối chọi gay gắt.
Nhất là Trác Lân Phong thì mỗi câu nói đều mang theo vẻ sắc bén và có ý hạ thấp.
“Nghe Lâm Lâm nói thì cậu ca hát rất hay à! Người trẻ tuổi có một hạng năng khiếu như thế cũng rất tốt! Chỉ là, đàn ông thì vẫn phải lấy sự nghiệp làm chủ, phải biết quản lý, biết đầu tư, không phải chú khoác lác, chứ nhắc đến đầu tư thì chú Trác đây rất lợi hại đấy!” Trác Lân Phong nói xong thì cười rất đắc ý và tự hào.
Diệp Mặc nhướn mày, cười nói: “Ah, vậy thì trùng hợp rồi, cháu cũng biết đầu tư đấy!”
“Ồ? Thật sao?” Trác Lân Phong khẽ giật mình, rồi lại mỉm cười đầy ý vị.
Thằng nhóc này cũng dám nói đầu tư với mình?
Công ty sinh vật Thần Châu kia chỉ là mèo mù vớ cá rắn, thuần túy là may mắn mà thôi!
Chẳng lẽ thằng nhóc này thật sự tin rằng bản thân mình rất lợi hại sao?
Hừ!
Trác Lân Phong bĩu môi một cái, nói với vẻ khinh thường: “Vậy cậu từng đầu tư những thứ gì? Kiếm được bao nhiêu tiền? Sinh vật Thần Châu kia thì không tính! Đó chỉ là may mắn thôi!”
Trác Lâm ở một bên không cam lòng nói: “Cha, may mắn cũng là một phần của thực lực mà!”
Trác Lân Phong quát nhẹ: “May mắn là may mắn, không giống nhau được, một đứa con gái như con thì biết cái gì!”
Trác Lâm bĩu môi không nói nữa.
Diệp Mặc đặt đũa xuống, cười nói: “Cháu đầu tư rất nhiều lĩnh vực!”
Thời gian gần đây Diệp Mặc đã đầu tư không ít thông qua tư bản Thanh Sam.
Song, Diệp Mặc thật sự không am hiểu mấy thứ này lắm, đều là ném tiền tư chơi mà thôi.