Trác Lân Phong cảm thấy rất đắc ý.
Quả nhiên thằng nhóc này vẫn còn quá non và xanh! Ánh mắt đầu tư cũng quá non, còn không biết tự hiểu lấy mình, thế mà còn dám khoe khoang linh tung.
Đáy lòng Trác Lân Phong âm thầm cười vài tiếng, rồi lại ngửa cổ ưỡn ngực, ra vẻ như mình mới là người thắng lợi.
“Tiểu Diệp, nào, uống!”
Trác Lân Phong cầm chén rượu lên cụng với Diệp Mặc, rồi sảng khoái uống một hơi cạn sạch.
Ông ta đang cực kỳ vui vẻ!
Trác Lân Phong cảm thấy, hôm nay mình đã thắng, thằng nhóc này chỉ biết chém gió, cộng thêm một chút may mắn, chứ thực tế thì không có quá nhiều bản lãnh.
Diệp Mặc uống xong chén rượu, thì điện thoại di động ở trên bàn vang lên, hắn cầm lên xem thì thấy là Ngọc Tình gọi đến.
“Cháu ra ngoài nghe điện thoại!”
Diệp Mặc nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại.
Người vừa đi ra, sắc mặt Trác Lâm đã trầm xuống.
“Cha!”
Ban nãy, vài câu của cha có chút quá đáng, vẻ trào phúng quá rõ ràng và trần trụi.
Trác Lân Phong hừ nói: “Là do chính cậu ta chém gió, có quan hệ gì với cha đâu, con có tin được mấy lời đó của cậu ta không? Cái gì mà kiếm mấy trăm tỷ, cậu ta tưởng mình là ai? Còn lợi hại hơn cả Cổ Thần? Cũng không nhìn lại bản thân mình xem có bao nhiêu bản sự mà dám chém gió như vậy!”
“Còn nữa, cái điện tử Đông Đằng kia không có chút lợi nhuận nào mà cũng bảo cha đầu tư, còn nói cái gì mà qua hôm nay thì không còn cơ hội, hừ, ai thích thì ném tiền đi! Cha mới không thích đầu tư vào chỗ đó, tùy tiện ném tiền vào đâu cũng tốt hơn ném vào công ty này!”
Trác Lâm nghe xong thì cũng không lên tiếng nữa.
Cha nói. . .cũng có vài phần đạo lý.
Một lát sau, cô lầm bầm: “Vậy thì . . . cha nói ít vài câu đi! Cha đừng quên, hôm nay cha mời người ta đến ăn cơm, đừng quá đáng!”
“Được được được!” Trác Lân Phong thấy con gái không vui nên đành phải gật đầu.
Nhưng tâm trạng của ông ta lại càng vui vẻ hơn.
Trác Lân Phong thưởng thức một ngụm rượu rồi cầm điện thoại di động lên để lướt Wechat.
Sau đó, lại chuyển sang lướt Weibo.
“Đông Đằng?”
Ông ta chú ý đến rất nhiều tin tức thương nghiệp, bỗng nhiên, Trác Lân Phong nhìn thấy cái tên Đông Đằng thì nhất thời giật mình, sau đó ấn vào xem.
“Chuyện này. . . không thể nào?”
Ngay sau đó, Trác Lân Phong đã ngẩn ngơ, hai mắt mở to như sắp lồi cả ra ngoài, gương mặt vị kinh hãi cực độ nên đã có vài phần méo mó.
Ông ta thật sự không dám tin vào hai mắt của mình!
Tin tức này nói rằng, điện tử Đông Đằng vừa mới đột phá về kỹ thuật, đã nghiên cứu ra một loại màn hình đỉnh cấp hoàn toàn mới, sau khi kiểm trắc thì hoàn toàn có thể sánh ngang với màn hình đứng đầu trên thế giới, hiện giờ đã bắt đầu chuẩn bị sản xuất hàng loạt.
Hơn nữa, các công ty điện thoại di động lớn đều đã tiếp xúc với điện tử Đông Đằng, hòng tranh đoạt loại màn hình mới này của Đông Đằng.
Trác Lân Phong xem đến đây thì tâm thần đã trở nên ngốc trệ, còn đầu óc thì trống rỗng.
Là một thương nhân lão làng nên tất nhiên Trác Lân Phong hiểu tin tức này có ý nghĩa ra sao, ý nghĩ của nó giống như loại thuốc mới của sinh vật Thần Châu vậy, màn hình đỉnh cấp này sẽ khiến cho giá trị của Đông Đằng tăng vọt.
Ban đầu, Đông Đằng này cũng không nổi tiếng lắm, nhưng sau này, nó sẽ trở thanh công ty nổi tiếng hàng đầu trong nước, chỉ dựa vào cái kỹ thuật màn hình này thôi cũng sẽ trở thành công ty đỉnh cấp nhất trong nước.
Thế nhưng mà, đây cũng quá trùng hợp rồi!
Thằng nhóc kia vừa mua lại không lâu, giờ đã đột phá về kỹ thuật rồi?
Vận may của cậu ta kinh khủng như vậy sao?
Một lần có thể là may mắn, nhưng hai lần liên tiếp, thì không thể nào là may mắn nữa rồi!
Đôi môi của ông ta run lên, lẩm bẩm nói: “Quả thật. . . như thần!”
Hai lần đều đặt cược trúng, đây tuyệt đối không phải là trùng hợp, nếu như thằng nhóc này không có tin tức từ trước, thì ánh mắt của cậu ta phải vô cùng độc ác!
Trác Lân Phong nhớ lại những lời chế giễu ban nãy của mình thì khuôn mặt đã đỏ lên vì vô cùng quẫn bách.
Lại nghĩ đến chuyện mình từ chối lời mời đầu tư của thằng nhóc kia thì ông ta lại cuống quít hối hận, hối hận đến xanh cả ruột, đây là cơ hội đầu tư tốt cỡ nào chứ!
Công ty này tiền đồ vô lượng, chỉ cần ném vào là sẽ kiếm lớn.
Chứ đừng nói là nó còn chưa lên sàn, một khi lên sàn, thì lại có thể kiếm một khoản lớn.
Cơ hội đầu tư như vậy đúng là ngàn năm mới có một!
Nhưng mà hết lần này đến lần khác, chính mình lại từ chối . . .
Trác Lân Phong nghĩ đến đây thì lại hối hấn, không nhịn được mà vỗ đùi, rồi lại thở ngắn than dài.
Trác Lâm ngồi một bên thấy thế thì buồn bực nói: “Cha, có chuyện gì thế?”
Vừa rồi, cha vẫn còn đang dương dương đắc ý, vui vẻ hớn hở cơ mà, tại sao chỉ mới chớp mắt mà đã ảo não, hối hận như vậy rồi?