Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 894 - Chương 894: Diệp Mặc: Không Đúng Sao?

Chương 894: Diệp Mặc: Không đúng sao? Chương 894: Diệp Mặc: Không đúng sao?

“Thằng. . . thằng nhóc kia . . .” Trác Lân Phong ấp úng, thật sự không nói nên lời.

Trác Lâm đang định hỏi lại thì nghe thấy tiếng bước chân, Diệp Mặc đã đẩy vửa đi vào.

Cô lại liếc mắt đánh giá cha mình một chút chứ không hỏi gì nữa, đứng lên nói: “Con đi vệ sinh, hai người trò chuyện đi!” Trác Lâm nói xong thì cầm túi xách đi ra ngoài, nàng chuẩn bị vào nhà vệ sinh để trang điểm lại.

Diệp Mặc ngồi xuống, cười nói: “Chú Trác, sắc mặt của chú không tốt lắm nhỉ!”

“Vậy à?” Trác Lân Phong cười xấu hổ, “Không có gì!”

Ông ta nói xong thì liếc mắt đánh giá người thanh niên này, trong lòng lại thấy hơi hoảng sợ.

Tại sao thằng nhóc này lại giỏi như vậy?

Thằng nhóc này mới bao nhiêu tuổi chứ!

Nếu như tất cả đều là thật, vậy thì cậu ta là loại quái vật gì đây?

Trác Lân Phong càng nghĩ thì càng run sợ, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nên không ngừng nuốt nước bọt, còn sắc mặt thì đã trắng bệch.

Trác Lân Phong ông ta nỗ lực cả đời, lại thêm tiền lãi của Thời Đại nên mới có tài sản như bây giờ, cũng được coi là một đại gia có danh tiếng, nhưng so với thằng nhóc này thì vẫn kém quá xa!

Thậm chí, ông ta còn cảm thấy tự ti mặc cảm.

Diệp Mặc nhìn Trác Lân Phong, cười nói: “Chú Trác, sắc mặt chú không tốt lắm đâu! Sao có vẻ giống như đang khẩn trương vậy?”

“Sao tay của chú lại run ghê vậy? Thận hư à? Chú Trác, cháu biết chú là người phong lưu, nhưng dù sao cũng nhiều tuổi rồi, phải tiết chế một chút.” Diệp Mặc nói xong thì lộ ra vài phần đăm chiêu.

Ban nãy có Trác Lâm ở đây nên có vài lời không tiện nói.

“Cậu . . . cậu đang nói gì?” Trác Lân Phong khẽ giật mình, mặt lại đỏ lên vì hơi giận dữ.

Diệp Mặc mỉm cười, thản nhiên nói: “Cháu nói không đúng sao? Cháu có thể ngửi thấy mùi của ít nhất hai người phụ nữ trên người chú, cả hai đều còn rất trẻ tuổi! Một người chỉ hơn 20, còn một người chỉ 30, còn cả trên cổ của chú nữa, tuy rằng nơi đó rất sạch sẽ, nhưng cháu vẫn có thể nhìn ra được dấu vết của son môi.”

Trác Lân Phong nghe vậy thì vội vàng đưa tên lên để lau cổ, ông ta đã có chút bối rối.

Trong lòng ông ta lại cảm thấy rất khó tin.

Sao thằng nhóc này nhìn ra được, lại còn biết là hai người, thậm chí biết cả tuổi tác?

Ánh mắt này. . . quả thật còn lợi hại hơn cả con gái lớn của mình.

Trác Lân Phong ngẩng đầu lên, vừa chạm vào ánh mắt sáng rực kia thì ông ta lại giật mình một cái, toàn thân run lên vì hơi sợ hãi.

Thằng nhóc này. . . cũng quá đáng sợ rồi!

Một lúc sau, Trác Lâm quay lại phòng, cô nhìn hai bên một chút thì không khỏi sợ ngây người.

“Cha, sao sắc mặt cha khó coi thế? Bị ốm rồi à?”

Giờ phút này, cha cô đang ngồi tại chỗ không nói câu nào, sắc mặt thì tái nhợt, cả người thì ngơ ngác, nào còn dáng vẻ dương dương đắc ý ban nãy chứ, thay đổi cũng quá nhiều rồi đấy!

Trái lại thì thần sắc của anh Diệp vẫn như cũ, vẫn ngồi ăn uống bình thường.

Trác Lâm ngây người một lúc một ngồi xuống, cầm đũa ăn mấy miếng trong nỗi lòng không yên.

Mọi người ăn thêm một lát, Trác Lâm mới đứng lên nói: “Cha, bọn con phải đi rồi! Hay là hẹn bữa khác lại cùng nhau ăn cơm nhé?”

“Không không không! Không cần đâu!”

Toàn thân Trác Lân Phong run lên, đầu lắc giống như trống lúc lắc.

Ông ta cũng không muốn gặp lại thằng nhóc đáng sợ này nữa!

......

Tám giờ sáng, đồng hồ báo thức vang lên đúng giờ.

Trên giường, đôi mắt đẹp của người ngọc run lên, rồi chậm rãi mở ra.

Đây là một đôi con ngươi lạnh lẽo và biến ảo khôn lường, sinh ra còn mang theo vài phần hờ hững, giống như đã nhìn thấy nhiều sự phồn hoa của thế tục, cho nên sẽ không cảm thấy hứng thú với bất kể thứ gì.

“Ưm----!”

Đôi môi đỏ của nàng khẽ run lên, phát ra một tiếng than mê người, rồi trở mình một cái.

nàng lại khép mắt lại, hai bên môi đỏ hồng hơi mấy máy, phát ra những âm thanh hàm hồ, rồi lại định ngủ tiếp.

Song, đồng hồ báo thức kêu không ngừng khiến cho nàng lại tỉnh lại.

Nàng hơi nhăn mày, lười biếng vươn tay về phía đầu giường để tắt đồng hồ báo thức.

Kỷ Tư Tuyền híp mắt thêm một lúc, rồi trở mình, đưa tay đẩy người ngọc ở bên cạnh.

“Chị Tần! Tám giờ rồi!”

Người ngọc ở bên cạnh rất cao, nhất là đôi chân thì cực kỳ dài, đôi chân này không gầy gò mà trái lại rất nở nang và săn chắc, còn có thể nhìn thấy rõ đường Vest line ở bờ eo thon gọn kia.

Đồ lót viền ren màu đen đang bao lấy mấy chỗ đẫy đã và đường cong tròn trịa trên cơ thể nàng.

Phong thái của hai người ngọc đều rất uyển chuyển và bốc lửa, nhưng vẫn hơi khác biệt, một người cao hơn, đường cong càng nóng bỏng hơn, khí chất ngự tỷ rất mạnh, một người khác thì băng cơ ngọc cốt, khí chất như tiên nữ không nhuốm khói lửa nhân gian.

Bất cứ một người nào cũng có thể khiến cho người ta mê mẩn, huống chi cả hai lại nằm cùng một chỗ.

Hai phong tình mê người, còn cả hai cặp đùi đẹp thon dài đang dính chặt vào nhau, bất cứ ai cũng không thể ngăn cản loại dụ hoặc này.

Bình Luận (0)
Comment