Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 895 - Chương 895: Kỷ Tư Tuyền Mời!

Chương 895: Kỷ Tư Tuyền mời! Chương 895: Kỷ Tư Tuyền mời!

“A? Tám giờ rồi à?”

Tần Nhã mở mắt, lầm bầm một tiếng, rồi vươn tay duỗi lưng.

Nàng nghiêng người, vươn tay ôm lấy eo người ngọc ở bên cạnh, rồi kéo lại gần.

“Ngủ thêm một lát đi!”

Tần Nhã lại đem gương mặt mình dán lại gần rồi cọ cọ vài cái, cười hì hì nói: “Tư Tuyền, da thịt của em trơn mềm quá!”

Mỗi khi ngủ chung với Tư Tuyền thì nàng thích nhất là làm như vậy.

Gương mặt thanh lãnh của Kỷ Tư Tuyền nhất thời đỏ lên vì thẹn thùng.

Loại khí chất ngự tỷ trên người chị Tần quá mạnh, nên mỗi khi có cử chỉ thân mật thì nàng sẽ cảm thấy hơi xấu hổ.

Kỷ Tư Tuyền duỗi ngón tay ngọc ra để chọc chọc vào nơi đẫy đà của người ngọc bên cạnh.

“Chị Tần, da thịt chị cũng rất đẹp!”

Làn da trắng như tuyết kia lập tức lõm vào, mềm mại mà lại co giãn kinh người.

“Vẫn không bằng em!”

Tần Nhã cũng không thấy ngượng ngùng gì, mà chỉ ôm chặt Kỷ Tư Tuyền rồi nhắm mắt lại, híp mắt thêm một lúc.

Hai người ngọc dính sát vào nhau, hai cặp đùi đẹp nhẹ nhàng giao nhau, một màn này đẹp không sao tả xiết.

Hai người chợp mắt thêm một lúc thì mới lần lượt rời giường, lại đi tắm rửa một phen rồi mới đi ra thay quần áo.

Bởi vì Kỷ Tư Tuyền ở tạm nhà Tần Nhã nên cũng không có nhiều quần áo, chẳng mấy chốc nàng đã thay xong, một chiếc váy trắng xa hoa, lại tô điểm thêm bằng nhưng đồ trang sức và châu báu lấp lanh, cộng thêm một chiếc đồng hồ hàng hiệu, cả người đã trở nên quý phái và lóa mắt.

Trang điểm thêm một chút thì càng lộ vẻ tinh xảo và rực rỡ.

“Chị Tần, chiều nay có buổi triển lãm tranh, chị có muốn đi cùng em không?”

Tần Nhã đang ngồi một bên, nàng đang thoa kem chống nắng lên đôi chân đẹp thon dài của mình.

“Triển lãm tranh?”

Tần Nhã cau mày, trâm ngâm một lúc rồi nói: “Để xem thế nào đã!”

Bình thường Tư Tuyền cũng không có chuyện gì, ngoài trừ đồ ăn ngon thì chỉ cảm thấy hứng thù với mấy loại nghệ thuật như vẽ tranh, nên thường xuyên đi xem triển lãm tranh, nhưng mà Tần Nhã nàng thì lại không có hứng thú gì với mấy thứ này.

Bảo nàng làm đồ ăn thì còn được, chứ vẽ tranh thì nàng chẳng có chút thiên phú nào, cũng không hiểu nổi mấy thứ nghệ thuật đó.

“Nếu như nhà hàng không có chuyện gì, thì chị sẽ đi với em.” Tần Nhã vừa nói vừa bôi kem chống nắng lên một mảnh trắng nõn ở trước ngực, “Đúng rồi, hôm nay anh ta cũng đến đấy! Em mời anh ta đi đi! Không phải em đã bảo là, hai người trò chuyện về nghệ thuật rất vui vẻ sao!”

“A?” Kỷ Tư Tuyền ngơ ngác một chút, rồi nhỏ giọng nói: “Chưa chắc anh ấy đã rảnh mà!”

“Lát nữa hỏi thì biết thôi!”

“Cũng được!” Kỷ Tư Tuyền cắn nhẹ bờ môi anh đào, rồi chậm rãi gật đầu.

Chờ hai cô gái xong xuôi thì đã sắp 10 giờ, hai người chạy đến nhà hàng Nhã Yến, Tần Nhã thì đi bận rộn, còn Kỷ Tư Tuyền thì đi sửa sang đám hoa hoa cỏ cỏ trong nhà hàng, rồi ngồi chờ một lúc.

Hơn 11 giờ Diệp Mặc mới đến, hắn phải qua bệnh viện để xem tình trạng của người bệnh nhân kia rồi mới qua bên này.

“Triển lãm tranh à!” Diệp Mặc hơi trầm ngâm một chút rồi đồng ý, “Cũng được!”

Chiều nay hắn cũng khá rảnh, đi xem triển lãm tranh cũng là ý tưởng không tệ, chờ xem xong thì lại chạy qua mấy mấy nơi châu báu Linh Tú, Hoa Thiên An Phòng. . . dù sao cũng tiện đường.

“Vậy thì tốt quá!” Kỷ Tư Tuyền hé miệng cười, trong cặp mắt thanh lãnh kia xuất hiện vài phần hân hoan hiếm thấy.

Tâm trạng của nàng hơi vui sướng, khẩu vị cũng tốt hơn, nên ăn nhiều hơn một chút.

“Chị Tần, bọn em đi đây!”

Cơm nước xong xuôi, nàng và Diệp Mặc cùng đi ra ngoài.

Đi vào thang máy, Kỷ Tư Tuyền nhỏ giọng giới thiệu tình huống của buổi triển lãm tranh này cho Diệp Mặc nghe: “Buổi triển lãm này là do Trần đại sư tổ chức, Trần đại sư là một họa sĩ rất nổi tiếng trong lĩnh vực tranh sơn dầu!”

“A!” Diệp Mặc nghe nghe rồi gật đầu.

Hắn cũng hơi hiểu tình huống của giới hội họa, cũng biết tên vài nhân vật nổi tiếng trong giới này.

Hai người đi xuống dưới, khi nhìn thấy xe của Diệp Mặc thì Kỷ Tư Tuyền hơi kinh ngạc một chút, nhưng cũng không quá để ý.

Tầm 20 phút sau, hai người đã đến nơi.

“Đến rồi, bên kia!”

Diệp Mặc dừng xe xong thì đi cùng Kỷ Tư Tuyền vào một hành lang trưng bày tranh.

Giờ phút này, trong hành lang đã có không ít người, bọn họ đang vây quanh những bức tranh, rồi châu đầu ghé tai bàn luận, có người thán phục, cũng có người bình luận.

Diệp Mặc đi qua, đảo mắt nhìn qua từng bức tranh ở trên tường thì khẽ gật đầu.

“Không tệ!”

Kỹ năng Vẽ của hắn đã thăng cấp {Đại sư}, cho nên hắn chỉ cảm thấy trình độ mấy bức tranh này chỉ là không tệ mà thôi.

Kỷ Tư Tuyền ở bên cạnh cũng đang thưởng thức một bức tranh.

Hai người họ đến đây đã hấp dẫn không ít sự chú ý, thỉnh thoảng còn có người lộ ra vẻ kinh ngạc trước vẻ đẹp của hai người họ.

Đi dạo được một lát, thì bỗng nhiên có một người ở phía trước giật mình hô lên một tiếng: “Kỷ tiểu thư?”

Bình Luận (0)
Comment