Đó là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, thân thể cao mà gầy, trên người mặc một bộ lễ phục màu đen.
Anh ta có mái tóc dài đến vai, khuôn mặt thon gầy có vài phần anh tuấn.
Khí chất chán chường, cộng thêm mái tóc dài không bị trói buộc, khiến cho anh ta trông có một loại khí chất của nghệ thuật gia.
Anh ta quay người nhìn, ánh mắt thì rơi vào trên thân người ngọc kia.
Anh ta nhận ra vị này, chính là Kỷ tiểu thư đại danh đỉnh đỉnh trong vòng tròn, vị này nổi danh không phải vì khả năng vẽ tranh, mà là vì thân phận của vị này cực cao, cao đến mức mà người thường không thể tưởng tuonjg nổi, còn cả gương mặt xinh đẹp như ảo mộng kia cũng khiến cho vị này càng thêm nổi tiếng.
Một lát sau, anh ta mới lấy lại tinh thần, trong mắt phun ra một vệt nóng rực.
Anh ta đang định cất bước đi qua thì chú ý thấy bên cạnh người ngọc vẫn còn một bóng người khác.
Anh ta nhìn kỹ lại thì không khỏi giật mình thất thần.
Rất nhanh, anh ta lại nhướn mày, híp mắt đánh giá bóng người kia một phen.
Trong lòng anh ta cũng có chút kinh ngạc, tuy rằng anh ta không quá thân với vị Kỷ tiểu thư này, chỉ gặp mặt vài lần trong mấy buổi triển lãm tranh, nhưng anh ta chưa bao giờ nhìn thấy vị này đi cùng ai cả.
“Người này là ai đây?” Anh ta âm thầm suy đoán.
Nếu như dáng dấp không đẹp trai đến mức này thì anh ta sẽ cảm thấy đây là một người có thân phận giống như Kỷ tiểu thư, cũng là loại người không thể dây vào, cũng là tồn tại khiến người ta kính sợ, nhưng dáng dấp người này quá đẹp trai, nhìn thế nào cũng giống ngôi sao, minh tinh thần tượng hay người mẫu hơn.
Kỷ Tư Tuyền liếc mắt nhìn qua người này, kinh ngạc nói: “Anh là. . .?”
Hình như nàng đã từng gặp người này, nhưng không có ấn tượng nhiều lắm, cho nên cũng không nhớ nổi tên.
Người kia đi qua, sắc mặt vẫn nhiệt tình như cũ: “Tôi là Lý Gia Khôn! Trước kia chúng ta đã gặp nhau mấy lần.”
Vị Kỷ tiểu thư không nhớ tên mình cũng không có gì kỳ lạ, dù mình có chút thân phận, nhưng so với vị này thì còn kém quá xa, cho nên Kỷ tiểu thư không nhớ mình cũng là bình thường.
Kỷ Tư Tuyền suy tư một lát rồi lộ ra vẻ bừng tỉnh: “A! Tôi nhớ ra rồi!”
Người này chính là một họa sĩ có chút danh tiếng trong giới hội họa, nghe nói còn từng mở triển lãm tranh, nàng cũng từng gặp qua vài lần.
Lý Gia Khôn nở nụ cười nhiệt tình, nịnh nọt nói: “Có thể được Kỷ tiểu thư ghi nhớ là vinh hạnh của tôi!”
Ánh mắt của anh ta nhìn qua một bên, giả bộ như không có gì mà hỏi: “Kỷ tiểu thư, vị này là. . .?”
Tuy rằng anh ta rất rõ ràng mình và Kỷ tiểu thư không có khả năng, thân phận của hai người chênh lệch quá xa, nhưng, khi thấy bên cạnh Kỷ tiểu thư có một người đàn ông xa lạ, thì đáy lòng anh ta vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
“A! Vị này là Diệp tiên sinh, tôi mời anh ấy qua đây xem triển lãm tranh!” Kỷ Tư Tuyền thản nhiên nói, thần sắc vẫn thanh lãnh như mọi khi.
Từ xưa đến nay, nàng luôn luôn lạnh lùng như vậy, dáng vẻ như không quan tâm đến thứ gì, cách xa người từ ngàn dặm.
Lý Gia Khôn nghe xong thì lại hơi giật mình.
Kỷ tiểu thư cố tình mời người này đến xem triển lãm tranh?
Trong lòng anh ta nhất thời có chút ghen tỵ.
Người này có thể được Kỷ tiểu thư mời đi tham quan triển lãm tranh, chứng tỏ quan hệ của hai người không bình thường.
“Người này. . . tốt số thật!” Lý Gia Khôn liếc mắt nhìn qua, trong lòng lại tràn đầy đố kị.
Dáng dấp đẹp trai đến mức này, chẳng trách có thể thân cận với Kỷ tiểu thư.
Lý Gia Khôn nhìn về phía Diệp Mặc, cười nói: “Vị Diệp tiên sinh này cũng hiểu nghệ thuật và tranh vẽ sao?”
Tuy rằng anh ta đang cười, nhưng trong lòng lại cực kỳ khinh thường, loại người này thì hiểu nghệ thuật mới là lạ! Chắc đến đây để làm màu mà thôi!
Diệp Mặc há miệng, đang định mở miệng nói, thì người ngọc bên cạnh đã mở miệng trước: “Đương nhiên biết! Trình độ vẽ tranh của Diệp tiên sinh rất lợi hại và cao siêu!”
Lý Gia Khôn nghe xong thì hơi giật mình rồi lại bật cười.
Trình độ rất cao?
Có thể cao bao nhiêu chứ!
Dù sao cũng không thể cao hơn một họa sĩ có chút danh tiếng như mình nhỉ!
Anh ta chính là một họa sĩ chuyên nghiệp, cũng có chút danh tiếng ở trong và ngoài nước, còn người này chỉ là nghiệp dư mà thôi, chắc là cũng hiểu sơ sơ nên mới có thể lừa gạt Kỷ tiểu thư.
“Lý Gia Khôn nhìn về phía Diệp Mặc, cười nghiền ngẫm nói: “Diệp tiên sinh tốt nghiệp trường mỹ thuật nào vậy?”
Nếu như so dung mạo và tuổi tác thì anh ta không bằng người này, nhưng nếu như so vẽ tranh thì anh ta có tự tin tuyệt đối, loại người này so với anh ta như múa rìu trước mặt Lỗ Ban vậy.
Lý Gia Khôn lại hỏi: “Là trường quốc tế sao?”
Diệp Mặc lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Không phải! Tôi học lập trình chứ không học nghệ thuật, còn vẽ tranh là tôi tự học, xem như là sở thích cá nhân đi!”