“Tự học?” Lý Gia Khôn ngẩn người, khuôn mặt hung hăng có quắp vài cái, rất vất vả mới không cười ra tiếng.
Tự học vẽ tranh?
Đây chẳng phải trò cười sao! Tự học thì có thể học được cái gì chứ!
Anh ta còn tưởng rằng người này xuất thân từ trường học mỹ thuật nào đó, nhưng loại người này cũng chỉ là nghiệp dư mà thôi, căn bản không so được với dân chuyên nghiệp.
Loại tự học này, còn không bằng cả đám nghiệp dư kia.
“Lập trình? Lập trình viên à! Sinh viên ngành khoa học tự nhiên cũng hiểu nghệ thuật sao?” Lý Gia Khôn nhịn một lúc lâu vẫn không chịu được mà nở nụ cười, giọng điệu của anh ta tràn đầy vẻ nghiền ngẫm sâu xa.
“Thế nào? Không được sao?” Diệp Mặc cười nói, đối chọi rất gay gắt.
Lý Gia Khôn cười nói: “Không không! Tôi không có ý này, chỉ là, chuyện này nghe hơi kỳ lạ, tôi chưa từng thấy một sinh viên ngành khoa học tư nhiên nào hiểu nghệ thuật cả.”
Kỷ Tư Tuyền ở bên cạnh nghe thế thì hơi cau mày lại.
Trong đôi mắt thanh lãnh hiện lên vẻ không vui.
Tuy rằng Lý Gia Khôn cũng có chút danh tiếng và trình độ, nhưng mà, trong toàn bộ giới hội họa thì cũng không tính là một nhân vật ghê gớm gì, chỉ đáng xách dép cho những vị tiền bối kia.
So với Diệp tiên sinh thì còn kém quá xa!
Tài năng của Diệp tiên sinh còn được đám người đại lão trong giới hội họa kính nể, há phải Lý Gia Khôn có thể so sánh.
Hai người chênh lệch như trời và đất vậy!
Diệp Mặc vẫn cười nói như cũ: “Đấy là do anh chưa từng nhìn thấy mà thôi!”
“Chắc là vậy!” Lý Gia Khôn mỉm cười, nhưng trong lòng lại càng khinh thường hơn, anh ta ngẩng đầu ưỡn ngực, trong lòng sinh ra một loại cảm giác ưu việt.
Lý Gia Khôn nhìn về phía người ngọc, ân cần nói: “Kỷ tiểu thư, tôi dẫn cô đi loanh quanh nhé! Tranh của Trần đại sư tôi rất quen thuộc, có thể tỉ mỉ giảng giải và bình luận cho cô.”
Kỷ Tư Tuyền nhíu mày, lạnh lùng nói: “Không cần!”
Trước đó, nàng còn cảm thấy Lý Gia Khôn này cũng tạm được, nhưng người này lại chửi bới Diệp tiên sinh, khiến cho nội tâm của nàng cảm thấy rất chán ghét.
“Kỷ tiểu thư. . .” Sắc mặt của Lý Gia Khôn cứng đờ, anh ta cũng không từ bỏ, mà muốn tiếp tục khuyên nhủ.
Lúc này, Diệp Mặc mở miệng quát lạnh một tiếng: “Anh không nghe thấy cô ấy bảo không cần rồi sao?”
Sắc mặt Lý Gia Khôn lập tức trầm xuống, híp mắt nhìn qua, khó chịu nói: “Tôi nói chuyện với Kỷ tiểu thư, anh chen mồm vào làm gì? Anh hiểu nghệ thuật sao? Anh có thể giảng giải cho Kỷ tiểu thư sao? Không biết thì qua một bên chơi đi!”
Diệp Mặc nhìn chung quanh rồi quát nhẹ: “Giảng giải? Có thì mà phải giảng giải, những bức tranh ở đây cũng bình thường thôi, không cần thiết phải giảng giải làm gì!”
Diệp Mặc vừa dứt lời thì Lý Gia Khôn ở đối diện đã ngây dại, trong mắt đã lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Sao người này dám nói như vậy chứ!
Mặt mũi Lý Gia Khôn tràn đầy hoảng hốt.
Trần đại sư chính là một vị đại sư nổi tiếng trong giới hội họa, là nhân vật cấp bậc đại lão, địa vị cao hơn một người họa sĩ có chút danh tiếng như anh ta không biết bao nhiêu lần, huống là một người còn không bằng nghiệp dư này.
Người này lấy dũng khí ở đâu ra, mà dám nói tranh của Trần đại sư chỉ bình thường?
Kỷ Tư Tuyền ở một bên cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh, nàng lại lộ ra vẻ đương nhiên.
Có vài người ở bốn phía nghe được thì cũng kinh ngạc nhìn qua.
“Anh. . . anh không ngáo chứ!” Lý Gia Khôn tỉnh táo lại, thì cười nhạo thành tiếng, “Anh là cái thá gì mà dám nghi vấn trình độ của Trần đại sư?”
Diệp Mặc lạnh lùng nheo mắt nhìn Lý Gia Khôn: “Nhìn tôi giống bị ngáo lắm à?”
“Nếu như không ngáo thì anh có thể nói ra lời như vậy sao? Ai mà không biết địa vị của Trần đại sư trong giới hội họa chứ, chỉ một tay nghiệp dư như anh mà dũng dám bình luận tranh của Trần đại sư? Lại còn bình thường nữa, đúng là chết cười!”
“Tôi thấy anh chẳng hiểu gì về nghệ thuật cả, cũng chẳng biết thưởng thức gì cả, anh không nên vào đây tham quan, mà nên cút ra ngoài thì hơn đấy!” Lý Gia Khôn trầm mặt, nói với vẻ rất không khách khí.
Động tĩnh này khiến cho càng nhiều người bu lại bên này.
“Có người dám chửi bới Trần đại sư?”
Bọn họ đều hơi kinh ngạc một chút, sau đó thì sắc mặt đều trở nên không tốt.
Trong giới hội họa, Trần đại sư có địa vị rất cao, còn được rất nhiều người kính ngưỡng, hôm nay đến đây xem triển lãm tranh cũng đều là fan của Trần đại sư, khi nghe nói có người chửi bới Trần đại sư thì tất nhiên họ sẽ không nhịn được.
Lý Gia Khôn nhìn chung quanh, quát nhẹ: “Tên này dám nói tranh của Trần đại sư chỉ bình thường thôi, mọi người nói xem, có phải là trò cười hay không!”
Lời này của Lý Gia Khôn lại khiến cho bốn phía nổi lên một trận xôn xao.
Lý Gia Khôn thấy thế thì không khỏi cười một tiếng, trong lòng đã hơi đắc ý.
Người này quá ngu xuẩn, ở nơi này mà không biết giữ mồm giữ miệng, dám chửi Trần đại sư ở đây, thì chẳng phải là tìm mắng sao!