Diệp Mặc nhìn chung quanh, rồi cũng không thèm để ý.
Kỷ Tư Tuyền nhìn hai bên một chút, thần sắc của nàng càng thêm không vui.
Nàng vốn đang rất vui vẻ khi được đi xem triển lãm tranh với Diệp tiên sinh, nào ngờ lại đụng phải tên Lý Gia Khôn đáng ghét này, lại còn náo loạn như vậy, khiến cho nàng không còn tâm trạng tiếp tục xem nữa.
“Được rồi, không xem nữa, Diệp tiên sinh, chúng ta đi thôi!” Nàng quay sang cười với Diệp Mặc, rồi lại đưa tay kéo ông tay áo của Diệp Mặc.
“Cũng được!” Diệp Mặc gật đầu.
Hắn cũng không thèm để ý mấy chuyện nhỏ này.
Hai người vừa cất bước định đi ra ngoài, thì trong sảnh truyền ra một tiếng quát nhẹ, sau đó liền có người hô lên vài tiếng Trần đại sư.
“Chuyện gì thế?”
Lý Gia Khôn nhìn thấy bóng người kia thì lại mỉm cười, anh ta vội vàng tiến lên nghênh đón, trên mặt còn lộ ra vẻ cực kỳ nhiệt tình.
“Trần đại sư!”
Lý Gia Khôn khom người, cười nói: “Trần đại sư, cũng không có chuyện gì to tát cả, chỉ là có một người ngoài nghề không hiểu thưởng thức và cũng không hiểu tranh nói lung tung mà thôi, thế mà dám nói tranh của Trần đại sư ngài chỉ bình thường thôi, cho nên mọi người mới đang cười anh ta.”
“Cái gì?” Trần đại sư ngây ngẩn cả người, mặt mũi tràn đầy hoảng hốt.
Ông ta đã vẽ tranh rất nhiều năm, cũng từng tổ chức rất nhiều triển lãm tranh, nhưng chưa bao giờ có người nào dám đánh giá tranh của ông ta như vậy!
Trần đại sư còn chưa mở miệng, thì đã có người ở phía sau không nhịn được mà phẫn nộ quát lên: “Là ai mà dám mạnh miệng như vậy?”
Lý Gia Khôn chỉ về một phía, đắc ý nói: “Chính là người kia!”
“Người này là ai?”
“Còn trẻ thế à, chắc chỉ hơn 20 thôi!”
Những người kia nhìn qua thì đều có chút buồn bực.
Trần đại sư cũng nhìn sang, khi nhìn thấy người kia thì lại hơi nhíu mày, sau đó thì lại bật cười, ông ta còn tưởng rằng là người nào, thì ra chỉ là một tên nhóc con mà thôi, loại người này đánh giá thì ông ta cũng không thèm để ý chút nào.
Sau đó, ông ta mới chú ý đến người ngọc ở bên cạnh, rồi vội vàng lộ ra vẻ mặt tươi cười, bước nhanh đi qua.
“Kỷ tiểu thư!” Trần đại sư kêu lên một tiếng, giọng nói tràn đầy vẻ nhiệt tình và cung kính.
Tất nhiên ông ta cũng biết thân phận của vị này, trong vòng tròn có rất nhiều người đều biết.
Với thân phận của vị này thì ông ta cũng không dám thất lễ.
“Trần đại sư!” Kỷ Tư Tuyền nhàn nhạt đáp lời.
Trần đại sư đến gần thì kinh ngạc nói: “Kỷ tiểu thư, vị này. . .đi cùng cô à?”
Tốt xấu gì thì vị Kỷ tiểu thư cũng từng học vẽ tranh, giáo sư của cô ấy là một người bạn lâu năm của ông ta, cũng coi như là có chút trình độ, thế thì tại sao cô ấy lại đi xem triển lãm tranh cùng với một người không hiểu gì?
“Đúng vậy!” Kỷ Tư Tuyền gật đầu nói: “Tôi cố ý mời anh ấy đến đây!”
Trần đại sư nghe thế thì trong mắt không khỏi lộ ra một tia kính sợ.
Người trẻ tuổi này có lai lịch gì mà có thể được nhân vật như Kỷ tiểu thư mời?
Ngay sau đó, ông ta nheo mắt lại để đánh giá người trẻ tuổi này một phen, trong lòng cũng đã hơi kiêng kị.
Trần đại sư cười hỏi: “Vị này là. . .?”
Kỷ Tư Tuyền ở một bên giới thiệu: “Vị này là Diệp Mặc! Diệp tiên sinh cũng là một người vẽ tranh rất lợi hại!”
“Thật sao?” Trần đại sư khẽ giật mình, rồi lại cảm thấy hơi cổ quái.
Nếu như thật sự lợi hại, vậy thì phải biết trình độ của ông ta, cũng tuyệt đối sẽ không nói ra lời như vậy.
Nhưng, ông ta cũng không tiện nghi vấn, dù sao Kỷ tiểu thư nói như vậy rồi, ông ta mà nghi vấn thì đó là không nể mặt Kỷ tiểu thư!
Trần đại sư mỉm cười, đang định qua loa cho xong.
Lúc này, Lý Gia Khôn ở phía sau lại cười, nhỏ giọng mỉa mai: “Anh ta lợi hại? Ôi ôi! Chết cười mất!”
Sắc mặt Trần đại sư cứng đờ, nhất thời có chút không vui.
Kỷ Tư Tuyền ngẩng đầu lên, lạnh lùng trừng mắt nhìn qua, lại hừ nói: “Trình độ của Diệp tiên sinh tất nhiên rất lợi hại! Có lẽ . . . Trần đại sư còn không bằng anh ấy đâu, đến cả giáo sư của tôi cũng từng nói, thiên phú của Diệp tiên sinh là tuyệt thế vô song, trong giới hội họa bây giờ, cũng không có bao nhiêu người có thể so sánh với anh ấy!”
Giọng nói của nàng thanh lãnh, nói năng rất có khí phách.
Lời này vừa rơi xuống, toàn bộ đại sảnh triển lãm đều yên tĩnh, tất cả mọi người đều ngây dại.
Sau đó, không ít người cười xùy ra tiếng, vì cảm thấy vô cùng hoang đường!
Chỉ là một người trẻ tuổi như vậy, mà dám nói nghiền ép toàn bộ giới hội họa?
Đây không phải là trò cười sao!
Trần đại sư cũng ngây ngốc tại chỗ, ông ta cũng cảm thấy rất hoang đường, nhưng ông ta cũng không dám cười, vì sợ đắc tội với vị Kỷ tiểu thư này.
Bỗng nhiên, thần sắc ông ta khẽ động, thân thể chấn dộng mạnh như bị sét đánh.
Ông ta mở to mắt, kêu lên thất thanh: “Giáo sư của cô. . . bà ấy thật sự nói như vậy sao?”
Giờ phút này, ông ta đã đoán ra được người này là ai rồi, nếu như thật sự là người đó, vậy thì có thể hiểu được, với thiên phú với thực lực của người ta, hoàn toàn có thể đánh giá như vậy, lúc trước, khi những bức tranh kia được up lên mạng thì toàn bộ giới hội họa đã bị chấn động.
Sau đó, liên tiếp vài bức họa được up lên, càng làm cho bọn họ chấn động hơn.
Ai cũng biết, giới hội họa đã xuất hiện một người trẻ tuổi yêu nghiệt, một con quái vật!
Ông ta cũng từng chú ý đến người này, cũng từng nghiên cứu qua kỹ năng vẽ tranh của tên yêu nghiệt này.
“Đương nhiên!” Kỷ Tư Tuyền gật đầu.
Nàng biết, Trần đại sư đã đoán ra thân phận của Diệp tiên sinh, cho nên mới sợ hãi và kích động như vậy.