Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 899 - Chương 899: Kỷ Tư Tuyền: Có Thể Vẽ Cho Tôi Một Bức Tranh Không?

Chương 899: Kỷ Tư Tuyền: Có thể vẽ cho tôi một bức tranh không? Chương 899: Kỷ Tư Tuyền: Có thể vẽ cho tôi một bức tranh không?

“Thì ra là người đó! Không ngờ lại còn trẻ như vậy, dáng dấp lại còn đẹp trai như vậy nữa! Thật là khó tin! Quá khó tin!” Trần đại sư kích động lầm bầm, hai mắt đều tỏa sáng, lại bước nhanh về phía trước, rồi nắm chặt tay của Diệp Mặc.

Dáng vẻ kích động và nhiệt tình này của Trần đại sư đã khiến cho tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Lý Gia Khôn kia thì càng há hốc miệng, mặt mũi tràn đầy kinh hãi và mờ mịt.

Lý Gia Khôn lại không nhịn được mà kêu lên sợ hãi: “Trần đại sư, tên này. . .”

Tại sao Trần đại sư lại nhiệt tình với tên này như vậy? Thậm chí còn khách khí đến mức chủ động tiến lên bắt tay!

Với địa vị của Trần đại sư thì đâu cần phải làm như vậy!

Bốn phía lại nổi lên một trận xôn xao, tất cả mọi người đều hiện lên vẻ mặt kinh ngạc, chấn động và mờ mịt.

Trần đại sư quay người, cười nói: “Tiểu Lý, chắc cậu cũng nghe qua danh tiếng của vị này rồi đấy, lúc trước, giới hội hội đã xuất hiện một yêu nghiệt, cậu nhớ chưa? Chính là anh chàng Tiktoker rất nổi tiếng đấy!”

Lý Gia Khôn nghe thấy thế thì sắc mặt cứng đờ.

Ngay sau đso, hai mắt trợn trừng của anh ta đã tràn đầy vẻ chấn động mãnh liệt.

Tất nhiên là anh ta biết người này!

Khi đó, toàn bộ giới hội họa đều chấn dộng, tất cả mọi người đều bị tên yêu nghiệt hoành không xuất thế này làm cho khiếp sợ, tất cả mọi người trong vòng đều thảo luận về tên yêu nghiệt này, mà anh ta cũng không ngoại lệ.

Điều kinh khủng nhất của tên yêu nghiệt này không phải là kỹ năng vẽ siêu phàm kia, mà là dường như cái gì anh ta cũng biết, từ chạm ngọc, thuê thùa . . . tất cả đều tinh thông, thậm chí còn biết chơi tất cả các loại nhạc cụ…

Loại tài hoa vô bờ bến này mới là kinh khủng nhất!

“Là người này sao!” Lý Gia Khôn lầm bầm, ánh mắt không khỏi hoảng hốt.

Anh ta còn tưởng rằng người này chỉ là người ngoài ngành, cái gì cũng không hiểu, nào ngờ lại là một tên yêu nghiệt lợi hại như vậy!

Khuôn mặt Lý Gia Khôn lập tức đỏ lên vì xấu hổ.

Chỉ riêng tài vẽ tranh thì anh ta đã không bằng người này rồi, chứ đừng nói đến những thứ khác, luận danh tiếng thì anh ta cũng kém xa tít tắp, bây giờ fan của người này đã hơn 100 triệu rồi, mà chính mình chỉ là một họa sĩ có chút danh tiếng mà thôi!

Căn bản là không thể so sánh!

Lý Gia Khôn cảm thán một câu, rồi lại lộ ra vài phần chán nản.

Đám người bốn phía cũng phản ứng kịp, rồi lại là một mảnh xôn xao.

Trần đại sư quay người nhìn người thanh niên trước mặt, cười to đầy cởi mở.

“Ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Tôi không ngờ hôm nay lại có duyên gặp gỡ ở đây!”

“Trần đại sư!” Diệp Mặc mỉm cười, rồi rút tay lại không để lại dấu vết.

Trần đại sư lại cười nói: “Đừng đứng đây nữa, vào trong đi, lát nữa nhất định phải vào phòng vẽ của tôi ngồi một lát nhé, để tôi tận tình chiêu đãi!”

Trần đại sư lại đánh giá người thanh niên này một phen, thì trong mắt lại phun ra vẻ sợ hãi lẫn thán phục, còn không ngừng gật đầu thỏa mãn.

Ông ta thật sự rất bội phục người trẻ tuổi này!

Tuy rằng có thiên phú trác tuyệt, nhưng có thể đi đến bước này thì chắc chắn không thể thiếu luyện tập khắc khổ được.

“Điều này. . . được rồi!” Diệp Mặc không ngăn được sự nhiệt tình này nên đành phải đồng ý.

“Kỷ tiểu thư, mời!”

Trần đại sư nghiêng người, dùng tay ra dấu mời.

Lý Gia Khôn đứng tại chỗ nhìn ba người đi vào trong, sắc mặt anh ta vẫn đỏ như cũ, anh ta rất muốn cùng đi vào, nhưng mà lại hơi ngại, cũng không có tư cách để đi theo vào trong!

Mọi người đi vào trong, Lý Gia Khôn vẫn đứng một lúc lâu, sắt mặt biến ảo một lúc, cuối cùng hậm hực quay người rời đi.

Đoàn người vào trong ngồi một lúc, rồi Trần đại sư lại dẫn bọn họ đến phòng vẽ tranh của mình, là một căn biệt thự ở vùng ngoại ô.

“Thế nào, phòng vẽ tranh này của tôi không tệ lắm đúng không!”

“Rất tốt!” Diệp Mặc đi lòng vòng rồi gật đầu.

Kỷ Tư Tuyền đi theo bên cạnh, thỉnh thoảng lại nhìn hai bên một chút, gương mặt đầy vẻ suy tư.

Bỗng nhiên, nàng dừng bước chân, nói khẽ: “Diệp tiên sinh, anh có thể. . .vẽ cho tôi một bức tranh không?”

Diệp Mặc nghe thấy thế thì hơi giật mình, rồi quay người nhìn sang.

Người ngọc xinh đẹp ở bên cạnh đang dùng đôi mắt đẹp thanh lãnh để nhìn vào hắn, trong ánh mắt còn mang theo vẻ chờ mong, còn có một chút thẹn thùng.

“A! Được!” Diệp Mặc hơi chần chờ một chút, rồi gật đầu.

Vẽ một bức tranh cũng không tốn quá nhiều thời gian.

“Vậy thì tốt quá!” Người ngọc nở nụ cười xinh đẹp, lại nhìn về phía Trần đại sư: “Trần đại sư, có thể cho tôi mượn phòng vẽ tranh một chút không?”

“Không có vấn đề!” Trần đại sư nhiệt tình đáp lời: “Dùng phòng này đi! Ánh sáng phòng này tốt nhất!”

Ông ta dẫn hai người vào trong, rồi chuẩn bị thuốc màu, bút vẽ. . . lúc này mới đi ra cửa, thuận tay đóng cửa lại.

Bình Luận (0)
Comment