Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 900 - Chương 900: Diệp Mặc: Hay Là. . .!

Chương 900: Diệp Mặc: Hay là. . .! Chương 900: Diệp Mặc: Hay là. . .!

Diệp Mặc bắt đầu pha màu, chọn bút vẽ, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn về phía người ngọc ở phía trước.

“Kỷ tiểu thư, cô muốn vẽ loại tranh nào?”

Đây là một gian phòng rộng lớn, ánh mắt chiếu qua cửa sổ, vẩy lên cơ thể người ngọc, tạo nên cho nàng một tầng ánh sáng mông lung, dung nhan tuyệt mỹ như mộng ảo kia lại trở nên vô cùng lóa mắt.

Diệp Mặc nhìn đến ngơ ngẩn cả người.

Vẻ đẹp của nàng không thua kém Tô Ngọc Tình, cả hai đều đẹp đến mức kinh tâm động phách, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt, nàng có vẻ đẹp thanh lãnh tuyệt lệ, không linh xuất trần, đẹp đến mức khiến cho người ta cảm thấy không chân thật, mà giống như mộng như ảo.

Nàng đẹp đến mức chỉ cần gặp một lần là cả đời khó quên.

Kỷ Tư Tuyền nhìn qua, thì thào một câu: “Diệp tiên sinh, anh có thể. . .giúp tôi một chuyện không?”

Trên khuôn mặt trắng nõn của nàng dân dần xuất hiện hai ánh nắng chiều đỏ.

Cứ việc nàng đã từng suy nghĩ đến chuyện này rồi, thế nhưng mà, khi thật sự đến một bước này thì nàng vẫn hơi khẩn trương và thẹn thùng, nàng đã vẽ tranh rất nhiều, cũng đã vẽ rất nhiều cô gái, nhưng mà chưa bao giờ làm người mẫu cho người ta vẽ.

Diệp Mặc hơi giật mình, kinh ngạc nói: “Cái gì?”

Nàng thẹn thùng liếc qua, rồi lại quay người, đưa lưng về phía Diệp Mặc, sau đó đưa tay chỉ vào chiếc khóa kéo ở sau lưng.

Diệp Mặc lại run lên, rồi ngây người một lúc lâu.

Nàng lại kêu lên một tiếng: “Diệp tiên sinh!”

“Ừm”! Diệp Mặc đứng dậy đi qua.

Người ngọc ở trước mặt có dáng người cao gầy, thon dài, một chiếc váy dạ hội trắng thuần kiểu dáng quây ngực, để lộ ra hai bờ vai tuyết nị, vòng eo uyển chuyển mà chặt khít.

Dưới váy là một đôi chân ngọc thon dài, trơn bóng thẳng tắp đang hơi khép lại, không có một chút kẽ hở nào.

Chỉ là bóng lưng này thôi cũng đã đủ rung động lòng người rồi.

Trên người nàng còn có một mùi thơm ngất ngây khiến cho tâm hồn người ta xao động.

Vất vả lắm Diệp Mặc mới có thể đè xuống ý niệm, rồi đi đến trước mặt nàng.

Thình thịch! Thình thịch!

Diệp Mặc có thể nghe thấy trái tim người ngọc đang gia tốc, còn cả thân thể mềm mại của nàng cũng hơi run rẩy, chứng tỏ nội tâm của nàng rất khẩn trương và ngượng ngùng, cái cổ thiên nga trắng như tuyết của nàng cũng nhiễm lên một tầng đỏ ửng.

Diệp Mặc hít một hơi thật sâu, rồi mới vươn tay chậm rãi kéo khóa kéo xuống.

Thân thể mềm mại lại run lên.

Da thịt toàn thân trắng như tuyết cũng nên nổi một vệt đỏ ửng.

Rất nhanh, bóng lưng đẹp trơn bóng của nàng đã lộ ra không khí, một mảnh băng cơ ngọc cốt, sáng long lanh không tì vết giống như một khối ngọc hoàn mỹ nhất đang tỏa ra hào quang chói mắt dưới ánh mặt trời.

Theo phần lưng hướng xuống là vòng eo uyển chuyển, yêu kiều một nắm.

Xuống một một chút, là có thể nhìn thấy được một mảnh nhỏ sung mãn, phong quang như ẩn như hiển thông qua những khe hở của chiếc váy.

Diệp Mặc không dám nhìn thêm nữa, liền xoay người đi.

Sau lưng truyền đến âm thanh xào xạc của giấy bút, người ngọc đứng một lúc lâu mới trầm tĩnh lại.

“Được rồi!”

Sau đó, người ngọc nói nhỏ một tiếng, bởi vì khẩn trương mà âm thanh có chút run rẩy.

Người ngọc đứng lặng dưới ánh mặt trời.

Nàng đã tháo tất cả trang sức trên người xuống, mái tóc đen nhanh rối tung ra, rủ xuống bên vai.

Trên gương mặt thanh lãnh tuyệt lệ của nàng vẫn còn có vài phần ngượng ngùng.

Diệp Mặc vừa liếc mắt nhìn thì lại ngây dại.

Nàng giống như một bức tượng ngọc được điêu khắc tỉ mỉ, hoàn mỹ vậy, ngoại trừ mái tóc đen nhánh kia thì toàn thân trên dưới đều trắng nõn không tì vết, trơn bóng tinh tế tỉ mỉ, chỉ cần liếc mắt nhìn qua thì tâm hồn đã rung động rồi.

Người ngọc thấy Diệp Mặc không lên tiếng thì giương mắt qua xem, trầm thấp hô lên một tiếng: “Diệp tiên sinh?”

Trong lòng nàng vẫn còn hơi e lệ, nhưng mơ hồ cũng có chút tự hào.

Mặc dù phong thái của mình không bốc lửa như Tô Thiên Hậu, nhưng cũng không chênh lệch quá lớn.

Một lát sau, Diệp Mặc mới kiềm chế được tâm thần, cười gượng nói: “Kỷ tiểu thư, hay là. . . khoác thêm tắm vải mỏng đi!”

“A?” Kỷ Tư Tuyền khẽ giật mình, lộ ra vẻ kinh ngạc, tiếp đó thì hé miệng cười: “Cũng được!”

Tuy rằng đây là nghệ thuật, nàng cũng cảm thấy không có gì, nhưng dù sao Diệp tiên sinh cũng là người có con rồi, cho nên có thể anh ấy sẽ cảm thấy không thích hợp.

Khoác thêm một tấm vải mỏng thì nàng cũng có thể tiếp nhận, nói không chừng lại còn đẹp hơn ý chứ.

“Vậy để tôi đi hỏi một chút!”

Diệp Mặc quay người đi ra người tim Trần đại sư, để hỏi mượn một tấm lụa mỏng.

Nàng cầm tấm lụa mỏng rồi khoác lên vai.

Lụa mỏng rất nhẹ lại trong suốt, nên thật ra cũng không che được cái gì, nhưng lại tăng thêm một loại mỹ cảm mông lung.

Diệp Mặc ngồi xuống, thu nhiếp tâm thần, lúc này mới ngước mắt lên để quan sát tỉ mỉ một phen, ánh mắt của hắn đảo qua từng nơi trên người nàng, sau cùng, khi đã nắm chắc thì hắn mới bắt đầu vẽ.

Bình Luận (0)
Comment