Trong phòng, chỉ còn lại tiếng bút vẽ vuốt ve lên trang giấy.
Vẻ đỏ ửng trên mặt nàng phải rất lâu sau mới rút đi, rồi trở nên thản nhiên, khôi phục vẻ thanh lãnh và hờ hững thường ngày.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Rất nhanh, một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần đã xuất hiện trên giấy, rồi lại dần dần trở nên sinh động như thật.
Sau hai tiếng, Diệp Mặc vẽ xong bút cuối cùng, thì thở dài một hơi, đặt bút xuống.
“Xong rồi!”
Người ngọc nghe thấy thế cũng nhẹ nhàng thở phào, nàng đã đứng hai tiếng, chân cũng đã hơi tê, làm người mẫu tranh cũng quá mệt mỏi.
“Tôi xem nào!”
Nàng nắm chặt tấm lụa mỏng trên vai, rồi bước chân trần đi qua.
Nàng mang theo một làn gió thơm thấm lòng người tiến lại gần Diệp Mặc, khi nhìn thấy bức tranh thì nàng hơi ngơ ngác một chút, rồi wow lên một tiếng, mặt mũi tràn đầy sợ hãi lẫn thán phục.
Bức tranh này giống y như ảnh chụp, tinh tế và tỉ mỉ đến mức khó tin, mỗi một sợi tóc đều có thể nhìn thấy rõ ràng, với lại, bức tranh này còn có một loại thần vận mãnh liệt, khiến cho loại khí chất trên người nàng cũng xuất hiện ở trong tranh.
Loại phong cách tả thực này rất kho vẽ ra thần vận, cho dù là họa sĩ lợi hại đến đâu cũng rất khó vẽ được loại cảm giác này, nhưng dưới ngòi bút của Diệp tiên sinh, thì dường như chuyện này lại rất đơn giản.
Kỷ Tư Tuyền nhịn không được mà thì thào thán phục: “Đẹp quá!”
Quả nhiên, sau khi khoác thêm một tấm lụa mỏng thì khi vẽ ra sẽ đẹp hơn vài phần, loại cảm giác mông lung kia khiến cho chính nàng cũng phải thất thần.
Nàng không kìm được lòng mà khẽ khom lưng để nhìn kỹ hơn.
Cái khom người này của nàng đã khiến cho bờ vai của nàng kề sát bên vai của Diệp Mặc, mái tóc đen nhánh cũng xõa xuống bên vai Diệp Mặc, khoảng cách rất gần khiến cho mùi thơm ngất ngây trên người nàng xông vào mũi của Diệp Mặc, khiến cho hắn lại hơi thất thần.
Diệp Mặc cứng người tại chỗ, cũng không dám quay sang nhìn nàng.
“A!” Kỷ Tư Tuyền hưng phấn một lúc lâu mới phản ứng được, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ lên.
Nàng vội vàng đứng dậy, đi qua cầm quần áo lên, rồi qua một bên để mặc vào.
Sau đó, nàng lại đỏ mặt kêu lên một tiếng: “Diệp tiên sinh!” Lại gọi Diệp Mặc đi qua để giúp kéo khóa lên.
Khi quay lại trước giá vẽ, khuôn mặt nàng đã đỏ bừng, đánh giá bức tranh một chút rồi lại cười nói: “Cảm ơn!”
Bức tranh này nàng sẽ cất giữ thật tốt, nhiều năm sau sẽ mang ra để thưởng thức.
“Tôi bọc lại cho cô! Về nhà lại mang ra phơi khô!”
Diệp Mặc ra ngoài lấy túi tranh, rồi lại mang ra xe.
“Tôi chở cô về nhé!”
Diệp Mặc thấy đã hơn 4 giờ chiều, hiển nhiên là không kịp đi qua Linh Tú hay Hoa Thiên An Phòng nữa rồi, cho nên hắn định tiện đường đưa Kỷ tiểu thư về, rồi trực tiếp về nhà luôn.
“Ừm”! Kỷ Tư Tuyền gật đầu.
“Đi thong thả!”
Trần đại sư nhiệt tình tiễn hai người rời đi.
Thật ra ông ta cũng rất tò mò về bức tranh kia, nhưng cũng không tiện xem nên không nói ra, thân phận của Kỷ tiểu thư rất tôn quý, nên làm có thể để người khác xem bức tranh như vậy được.
Diệp Mặc chở Kỷ Tư Tuyền về nhà hàng Nhã Yến, say đó mới đi về nhà.
Trong văn phòng, Tần Nhã nhịn không được mà hô lên một tiếng: “Cái gì? Em để cho anh ta vẽ tranh rồi á?” Tiếp đó, Tần Nhã lại lộ ra vẻ ranh mãnh, “Là loại tranh mà chị đang nghĩ sao?”
“A! Xem như là thế đi!” Kỷ Tư Tuyền nhỏ giọng nói, nàng cũng thấy hơi xấu hổ.
Tần Nhã nghe xong thì ngây người rất lâu.
Nàng tự nhận là mình rất to gan, thế nhưng chỉ dám làm người mẫu cho Tư Tuyền vẽ tranh, cho đến bây giờ cũng không để cho người đàn ông nào vẽ qua, ngay cả Diệp tiên sinh thì nàng cũng không dám, không ngờ Tư Tuyền lại to gan như vậy.
Sau đó, nàng liền đứng dậy, hưng phấn nhìn về phía bức tranh kia.
“Cho chị xem với!”
“Được rồi!” Kỷ Tư Tuyền hơi do dự nhưng vẫn đồng ý.
“Oa!” Đến khi nhìn thấy bức tranh thì Tẫn Nhã lại ngẩn ngơ, “Đẹp quá đi thôi!”
Nàng nhịn không được mà sợ hãi thán phục, cũng bị người ngọc trong bức tranh làm cho rung động.
Tư Tuyền trong hiện thực đã đẹp lắm rồi, nhưng người ngọc trong bức họa này lại còn đẹp hơn một chút.
Tân Nhã tỉ mỉ thưởng thức một phen, rồi cười nói: “Đẹp thế này thì chị cũng hơi động tâm rồi đấy!”
Kỷ Tư Tuyền thuận miệng nói: “Vậy chị cũng bảo anh ấy vẽ cho một bức đi!”
Tần Nhã lập tức ngậm miệng.
Hình như nàng đã suy nghĩ cái gì nên gương mặt xinh đẹp đã nổi lên hai áng mây đỏ, trong đôi mắt đẹp mang ý xấu hổ kia đã trở nên ngập nước.
Nếu như để anh ta vẽ, thì chẳng phải là sẽ bại lộ hoàn toàn trước mặt anh ta, để cho cặp mắt thâm thúy trong sáng kia thưởng thức, dò xét tỉ mỉ trên người mình sao, chỉ cần nghĩ đến tình cảnh này thôi thì nàng đã thẹn thùng rồi.
Tần Nhã đỏ mặt, lắc đầu nói: “Không. . .không được! Chị xấu hổ lắm!”
Kỷ Tư Tuyền hé miệng cười nói: “Có gì mà phải xấu hổ! Chị Tần cũng cho em vẽ rồi mà! Diệp tiên sinh rất chuyên nghiệp đấy!”
“Để sau đi, sau này có cơ hội rồi tính!” Tần Nhã vốn định lắc đầu, nhưng mà nhìn bức tranh trước mặt thì nàng lại hơi do dự, nàng cũng hơi động tâm.
Có lẽ. . . nên để cho anh ta vẽ một bức tranh như này để làm kỷ niệm!
Tần Nhã nghĩ đến đây thì lại đỏ mặt, trái tim đã nhảy loạn nhịp.