Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 902 - Chương 902: Diệp Mặc: Em Béo Chỗ Nào Chứ!

Chương 902: Diệp Mặc: Em béo chỗ nào chứ! Chương 902: Diệp Mặc: Em béo chỗ nào chứ!

Diệp Mặc về đến nhà thì đã là 5 giờ hơn.

“Anh về rồi!” Vừa vào nhà thì đã hô lên một tiếng, thay giày rồi đi vào.

“Về rồi à!” Dương Mạn Ny nghe thấy thì đi từ phòng mình ra, cô đang thoa phấn lên mặt, mái tóc vừa mới gội xong nên còn quấn khăn mặt, trên người chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng, thân thể nở nang như ẩn như hiện.

“Cô . . .” Diệp Mặc hơi ngơ ngác một chút.

Hiển nhiên là Dương Mạn Ny vừa mới tắm xong, còn đang trang điểm!

Mà bây giờ đã hơn 5 giờ chiều, vậy cô trang điểm làm gì? Muốn ra ngoài sao?

Dương Mạn Ny nói: “Trang điểm chứ làm gì? Lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài ăn!”

“Chúng ta?”

“Đúng thế! Ngọc Tình nói sẽ đi với tôi, anh không đi à?”

“Đi đâu ăn?” Diệp Mặc hơi kinh ngạc.

“Chưa biết, đi. . . gặp một người bạn đi, anh ta mời tôi ăn cơm!” Dương Mạn Ny chần chờ một chút, cô nhìn thoáng quá Diệp Mặc, ánh mắt cũng hơi mất tự nhiên.

Thật ra thì cô không muốn đi ăn bữa cơm này, bởi vì cô không có hứng thú với người kia lắm, nhưng khi cẩn thận suy nghĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cũng không có biện pháp, mị lực của Diệp Mặc này quá lớn, nếu tiếp tục như vậy thì cô sợ nội tâm của mình sẽ loạn mất.

Cho nên, cô muốn đi thử tiến thêm một bước, tìm một người để xem có thể nói chuyện yêu đương được không.

Như vậy thì cô cũng không cần khổ não nữa.

Ngọc Tình là người bạn tốt nhất của cô, cô không muốn thì một người đàn ông mà xảy ra hiềm khích với Ngọc Tình.

“Ừm!” Diệp Mặc gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa.

Nghe giọng nói của Dương Mạn Ny, thì hiển nhiên người bạn này không phải là một người bạn bình thường, nếu như Ngọc Tình đã muốn đi, thì tất nhiên hắn cũng phải đi theo.

“Vậy cô tiếp tục đi!” Diệp Mặc mỉm cười rồi đi lên nhà.

Vừa vào phòng nghỉ thì đã thấy Ngọc Tình đang ngồi trang điểm trước bàn trang điểm, trên người còn có một mùi sữa nhàn nhạt, chắc là cũng vừa tắm xong.

“Anh về rồi à!” Tô Ngọc Tình quay đầu, nở nụ cười xinh đẹp, “Bọn nhỏ ngủ thiếp đi rồi, đến giờ vẫn chưa tỉnh, em chỉ trang điểm nhẹ thôi, dù sao hôm nay em cũng không phải nhân vật chính, chỉ đi xem giúp chị Mạn Ny, kiểm định người kia cho chị Mạn Ny thôi!”

“Anh đi cùng bọn em nhé! Thuận tiện xem người kia thế nào luôn, dù sao đàn ông vẫn hiểu đàn ông hơn mà, có thể ánh mắt của em và chị Mạn Ny đều không tốt thì sao!”

Tô Ngọc Tình vừa trang điểm vừa nhỏ giọng nói: “Chị Mạn Ny đã trải qua một lần đau khổ, không thể tiếp tục bị thương nữa, chị ấy còn nói, hoặc là không yêu đương, hoặc là chọn người tốt nhất.”

Diệp Mặc đi vào nhìn hai đứa bé, rồi lại đi đến sau lưng Tô Ngọc Tình, rồi giúp nàng chải đầu.

Diệp Mặc chải qua một lần rồi đặt lược xuống, cười nói: “Anh trang điểm cho em nhé!”

Tô Ngọc Tình hơi giật mình kinh ngạc nói: “Anh biết trang điểm à?”

Diệp Mặc cười nói: “Chẳng lẽ thường xuyên xem em trang điểm mà không học được chút nào à!”

Đối với Diệp Mặc mà nói, thì đây là một chuyện khá đơn giản.

“Vậy . . . anh làm đi!” Tô Ngọc Tình mím môi cười một tiếng, nàng gật đầu, rồi đặt bút chì kẻ lông mày trong tay xuống, “Chị cần trang điểm nhẹ thôi! Đừng đậm quá!”

“Ok ok!” Diệp Mặc mỉm cười, hắn cầm bút chì lên, rồi cẩn thận kẻ lông mày cho nàng, động tác rất nhẹ nhàng và tỉ mỉ.

Với dung mạo của Ngọc Tình, thì cho dù không trang điểm cũng rất xinh đẹp, nhưng làm một ngôi sao thường xuyên xuất hiện trên sân khấu và ánh đèn thì vẫn cần phải trang điểm một chút, cho nên cũng hình thành thói quen.

Tô Ngọc Tình nhìn Diệp Mặc kẻ một lúc thì không chịu được mà cười nói: “Anh rất thông thạo nhỉ!”

động tác của Diệp Mặc rất ra dáng, y như một chuyên gia trang điểm vậy.

Diệp Mặc cười nói: “Anh học nhanh mà!”

Vẽ lông mày xong thì lại đến phấn mắt, sau cùng là thoa son môi.

Hai bờ môi đổ của nàng sung mãn và đẫy đà, lại còn trơn bóng, sau khi thoa son thì càng trơn bóng hơn vài phần, càng lộ vẻ mê người hơn, chỉ nhìn một cái đã khiến cho người ta không nhịn được muốn hôn lên rồi.

Dường như Ngọc Tình nhận ra tâm tư của Diệp Mặc, cho nên nàng nhếch miệng cười khanh khách, rồi chậm rãi nghiêng đầu, hôn lên môi của hắn.

Rất lâu sau, hai đôi môi mới tác ra, nàng duỗi ngón tay xoa lên môi, đã chả còn chút son nào.

“Ai nha! Mất sạch son rồi!”

“Anh ăn hết son rồi!” Nàng oán trách một câu: “Thứ này, ăn nhiều không tốt đâu!”

“Không có việc gì!” Diệp Mặc liếm liếm bờ môi, vẫn còn một chút ngọt ngào và ấm áp.

Tô Ngọc Tình nhấp môi, cười nói: “Thoa lại son cho em đi!”

Thoa son xong thì nàng mới đứng dậy mặc quần áo, một chiếc áo thun cộng thêm khoác màu trắng, thêm một chiếc quần thể thao là ok.

Sau khi mặc xong, nàng sờ sờ bờ mông rồi cười nói: “Không béo!”

Bộ quần áo này nàng mua từ năm ngoái, bây giờ vẫn còn mặc được thì chứng tỏ vẫn không béo chút nào.

“Em béo chỗ nào chứ!” Diệp Mặc bật cười.

Bình Luận (0)
Comment