Bao Thế Kiệt cười: “Khách khí với tôi làm gì!”
Anh ta cảm thấy, Dương tiểu thư chỉ thuận miệng từ chối mà thôi, phụ nữ mà, rất thích cái trò nói một là hai, nói hai lại thành hai trăm, ngoài miệng nói không muốn, nhưng trong lòng lại cực kỳ muốn.
Hơn nữa, trang sức của Tiffany cũng không rẻ, vài món trang sức hơi tốt cũng phải vài trăm ngàn rồi, thậm chí còn hơn một triệu, với thân phận của Dương tiểu thư thì e rằng không trả nổi.
Vì bắt được trái tim của người đẹp, nên hôm nay anh ta quyết định ra máu một lần, thanh toán cho người đẹp.
“Không cần thật!” Dương Mạn Ny lại lắc đầu, rồi không để ý đến Bao Thế Kiệt nữa, mà quay sang bình luận mấy món trang sức với Ngọc Tình.
“Chiếc vòng tay này đẹp quá! Bao nhiêu tiền? 500 ngàn? Gói lại đi!”
“Ngọc Tình, em thấy cái trâm này có đẹp không? Hay là mua luôn nhé?”
“Oa! Đôi khuyên tai kim cương này đẹp quá! Bao nhiêu tiền? 3 triệu à! Hay là. . .cũng gói lại đi!”
Dương Mạn Ny vừa xem vừa chọn mấy món trang sức đưa cho nhân viên.
“Cái này nữa! 500 ngàn à, quá rẻ!”
“Đẹp quá! Đẹp quá!”
Bao Thế Kiệt đứng ở một bên nhìn cành này, thỉnh thoảng lại nở nụ cười tủm tỉm, dáng vẻ rất phong độ và hào phòng, khi thấy ánh mắt cung kính của mấy nhân viên kia thì anh ta lại thấy hơi đắc ý.
Nhưng, dần dần, sắc mặt của anh ta đã hơi mất tự nhiên.
Dương tiểu thư đã chọn liên tiếp bảy tám món rồi, nhưng vẫn chưa có ý dừng lại, hơn nữa, có món trang sức còn không chỉ vài trăm ngàn, đôi khuyên tai kim cương kia cũng đã 3 triệu rồi!
Khi nghe được cái giá này thì lòng anh ta lại run lên một cai, khuôn mặt cũng hơi run rẩy.
Đây chính là. . .3 triệu đấy!
Chỉ là một đôi khuyên tai thôi mà!
Lại thêm số châu báu, trang sức còn lại thì đã hơn 7 triệu rồi!
Cho dù anh ta nhiều tiền lắm của thì lập tức tiêu xài hơn 7 triệu cũng khiến anh ta hơi đau lòng, huống hồ. . . đây chỉ là cửa hàng đầu tiên.
Tuy rằng anh ta đã chuẩn bị tâm lý chảy máu rồi, thế nhưng mà, anh ta chỉ nghĩ tốn 1, 2 triệu mà thôi!
“Sợi dây chuyền này cũng đẹp quá! Cũng gói lại đi!”
Dương Mạn Ny vẫn còn đang tiếp tục mua mua mua, chỉ cần kiểu dáng mà cô thích thì đều sẽ gói lại, cũng không quan tâm giá tiền.
Bao Thế Kiệt ở một bên liếc trộm giá cả, thì trái tim lại run rẩy một cái.
Hơn 2 triệu.
Ừng ực!
Anh ta cố gắng lắm mới nuốt được một ngụm nước bọt.
Đây cũng sắp đến 10 triệu rồi đấy!
Sắc mặt anh ta trở nên hết sức mất tự nhiên và cứng ngắc, trong lòng rất là xẩu hổ và lo lắng, khuôn mặt cũng dần dần đỏ lên.
Ban nãy, anh ta còn khoe khoang khoác lác nói sẽ thanh toán cho Dương tiểu thư, còn nói cái gì mà thích thì mua thêm vài ván, khi ăn cơm thì anh ta cũng không ngừng nói khoác rằng mình rất nhiều tiền, rất nhiều sản nghiệp, nếu như bây giờ mà đổi ý thì sẽ trở thành trò cười mất.
Không chỉ Dương tiểu thư sẽ xem thường anh ta, mà Tô Thiên Hậu cũng sẽ xem thường anh ta.
“Hay là cô ta nghĩ rằng mình là một kẻ coi tiền như rác!”
Bỗng nhiên, Bao Thế Kiệt nghiến răng một cái, sắc mặt trầm xuống, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận.
Sợ rằng vị Dương tiểu thư này cảm thấy anh ta có tiền, nên muốn làm thịt kẻ coi tiền như rác như anh ta.
Bao Thế Kiệt càng nghĩ thì càng cảm thấy đúng.
Nếu không, tại sao Dương tiểu thư lại chọn nhiều thứ như vậy, bình thường thì lần đầu tiên gặp mặt, coi như phụ nữ sẽ nhận quà tặng, nhưng cũng sẽ không nhận quá nhiều, chứ làm gì có ai đã muốn nhận quà hơn 10 triệu trong lần gặp mặt đầu tiên chứ!
Bao Thế Kiệt càng nghĩ thì sắc mặt lại càng âm trầm, trong lòng cũng rất không thoải mái.
Thậm chí, còn cảm thấy rất khó chịu.
“Cái này, cũng gói lại đi!” Dương Mạn Ny vẫn còn đang tiếp tục mua mua mua như cũ.
Bao Thế Kiệt cắn răng một cái, siết chặt nắm đấm, rồi lại giận không chịu nổi.
Anh ta rất muốn vạch mặt rồi giận dữ mắng to, nhưng khi liếc nhìn dáng người uyển chuyển và nở nang kia thì lại không nỡ, lại nhìn Tô Thiên Hậu ở một bên thì anh ta càng do dự hơn.
Bao Thế Kiệt hít một hơi thật sâu để đè xuống cơn giận trong lòng, anh ta hơi suy nghĩ một chút thì liền nghĩ ra một biện pháp hay.
“Khụ khụ! Tôi đi nhà vệ sinh một lát! Ban nãy uống hơi nhiều!”
Bao Thế Kiệt ho nhẹ một tiếng, nói một câu rồi liền quay người đi ra ngoài.
Anh ta quyết định giả vờ đi nhà vệ sinh để kéo dài thời gian, để xem lát nữa cô ta tính tiền kiểu gì, chọn nhiều như vậy mà không thanh toán thì e rằng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, nhưng đây cũng là đáng đời, ai bảo cô ta coi mình là kẻ ngu coi tiền như rác.
Bỏ hơn 10 triệu để mua một đống đồ trang sức vô dụng, người nhiều tiền hơn nữa cũng không chụi nổi!
Đợi lát nữa về thì tìm vài lý do để qua loa ứng phó là được.
“Mình thật sự là quá thông minh!” Bao Thế Kiệt lẩm bẩm, trong lòng cảm thấy rất đắc ý.
Bao Thế Kiệt đi vào nhà vệ sinh, rồi lại đi dạo vài vòng ở tầng trên, rất lâu sau mới quay trở lại, thỉnh thoảng anh ta còn cầm điện thoại di động lên, để xem cô ta có gọi điện hay nhắn tin gọi mình qua thanh toán hay không.
Nhưng kỳ lạ là, không có một tin nhắn hay cuộc gọi nào, đến ngay cả tin nhắn hỏi anh ta đi đâu cũng không có.