“Kỳ lạ thật!” Bao Thế Kiệt lại có chút buồn bực.
Anh ta đi thêm một lúc rồi mới quay lại cửa hiệu Tiffany, vừa vào cửa thì đã thấy ba người kia đang ngồi một bên, bên cạnh còn có một đống túi đồ.
Trong lòng anh ta lộp bộp một tiếng, lại tự nhủ, đừng bảo là họ đang cố ý chờ mình về thanh toán đấy nhé!
Người phụ nữ, mặt dày quá rồi đấy!
Hoặc là nói, cô ta ngu xuẩn đến mức không nhận ra chuyện mình không muốn thanh toán cho nên mới kéo dài thời gian lâu như vậy.
Mặt Bao Thế Kiệt trầm xuống, anh ta đang định mở miệng nói chuyện, thì ba người kia đã đứng dậy, cầm túi lớn túi nhỏ đi qua.
Dương Mạn Ny hờ hững liếc mắt nhìn Bao Thế Kiệt, rồi nhàn nhạt nói: “Về rồi à! Vậy thì đi tiếp thôi!”
Tất nhiên cô cũng nhận ra ý đồ của người này.
Nhưng cô chỉ cảm thấy rất buồn cười, cho đến bây giờ cô vẫn không muốn để anh ta thanh toán, là do dự anh ta tự ý chủ trương, còn nói tặng cô, hừ, ai mà thèm chứ!
Nhìn thấy mình chọn nhiều thì lại sợ, rồi tìm một lý do sứt sẹo để né tránh, dưới cái nhìn của cô thì đây là một hành động cực kỳ buồn nôn, khiến cho cô cảm thấy rất chán ngán, không có một tia thiện cảm nào, thậm chí còn có chút chán ghét.
Tô Ngọc Tình cũng nhíu mày liếc mắt nhìn qua, trên mặt lộ ra vài phần căm ghét.
Từ xưa đến này, chị Mạn Ny cũng không bao giờ nhận quà lung tung, cũng không chiếm lợi của người khác, từ khi bắt đầu đã không muốn móc một xu nào của người này rồi, nhưng chính anh ta lại ảo tưởng suy diễn nhiều thứ như vậy, loại người tự đại và láu cá như này khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ đáng ghét.
“Đi?” Bao Thế Kiệt sững sờ tại chỗ.
Đây là. . .đã thanh toán rồi?
Người nào thanh toán?
Chắc là Tô Thiên Hậu rồi!
Bao Thế Kiệt cảm thấy đây là đồ Tô Thiên Hậu mua, mà cũng chỉ có Tô Thiên Hậu mua nổi.
“Thanh toán xong rồi thì còn ở đây làm gì!” Diệp Mặc dùng ánh mắt hài hước nhìn Bao Thế Kiệt.
“Ah . . . là Tô tiểu thư thanh toán à! Thật là ngại quá, vừa rồi bụng tôi không thoải mái lắm, cho nên mới chậm trễ một lúc, mua hết bao nhiêu tiền vậy?” Bao Thế Kiệt mỉm cười, lại ra vẻ như mình muốn thanh toán tiền cho Tô Thiên Hậu.
Anh ta cũng chỉ ra vẻ thế mà thôi, Tô Thiên Hậu đã thanh toán rồi, chắc chắn cũng sẽ không lại bắt anh ta đưa tiền.
Tô Ngọc Tình thản nhiên nói: “Sao lại là tôi thanh toán, chị Mạn Ny tự thanh toán mà!”
“Dương tiểu thư?” Bao Thế Kiệt lại ngây ngẩn cả người, anh ta cảm thấy rất khó tin.
Hơn 10 triệu đấy!
Một người đại diện như Dương tiểu thư thì đào đâu ra nhiều tiền như vậy chứ!
Hơn nữa lại còn là tiền mặt thì càng khó hơn!
“Chị Mạn Ny rất nhiều tiền mà! Còn. . . nhiều tiền hơn cả anh đấy!” Sắc mặt Tô Ngọc Tình lạnh xuống, nàng quát nhẹ, giọng nói đã không còn chút khách khí nào.
Sau khi Bao Thế Kiệt nghe xong thì hơi sững sờ, tiếp đó thì lại bật cười: “Làm sao có thể chứ!”
Một người đại diện của ngôi sao còn nhiều tiền hơn một ông chủ có sản nghiệp vài trăm triệu như anh ta?
Tô Ngọc Tình lạnh lùng nói: “Chị Mạn ny có 500, 600 triệu tiền mặt, anh có không?”
Trong giọng nói của nàng lại có vài phần xem thường.
Người này còn không nhiều tiền bằng chị Mạn Ny, chị Mạn Ny đồng ý ăn bữa cơm với anh ta đã là rất nể tình rồi, thế mà anh ta còn làm nhiều trò mèo như vậy nữa!
“Cái . . .cái gì?” Bao Thế Kiệt nghe thấy thế thì lại ngẩn ngơ, trong đôi mắt đang trợn trừng kia tràn đầy vẽ kinh hãi và không dám tin.
Dương tiểu thư chỉ là một người đại diện thôi mà, tại sao lại có nhiều tiền như vậy được chứ?
Nhưng nghe giọng nói của Tô Thiên Hậu thì không giống với nói dối, Tô Thiên Hậu cũng không cần thiết làm như vậy, xem ra, vị Dương tiểu thư này thật sự rất nhiều tiền!
500, 600 triệu đấy!
Trong lòng anh ta run lên, anh ta dốc sức làm ăn bao nhiêu năm mà cũng không có nhiều tiền như vậy.
Ngay sau đó, Bao Thế Kiệt lại cuống quít hối hận.
Nếu như anh ta biết Dương Mạn Ny có tiền như vậy từ sớm, thì chắc chắn anh ta ra máu, cũng sẽ thanh toán, sau khi người đến tay thì số tiền này cũng thuộc về anh ta rồi, dáng dấp xinh đẹp lại còn nhiều tiền như vậy, nếu như bỏ lỡ người phụ nữ này thì sau này chắc chắn sẽ không tìm được người thứ hai.
Haiz!
Bao Thế Kiệt lại thở dài, trong lòng thì đã hối hận đến xanh ruột.
Bao Thế Kiệt nhìn về phía Dương Mạn Ny, rất xấu hổ nói: “Dương tiểu thư, số tiền này. . . lát nữa tôi sẽ chuyển cho cô nhé!”
“Không cần!” Dương Mạn Ny lắc đầu, thần sắc rất hờ hững, “Tôi đã nói rồi, không cần anh tặng! Có thể là do anh tự hiểu lầm cái gì rồi! Ngọc Tình, chúng ta tiếp tục đi dạo thôi, lâu lắm rồi mới có cơ hội này!”
Dương Mạn Ny nói xong thì không để ý đến anh ta nữa, mà quay sang kéo Tô Ngọc Tình đi về phía trước.
Bao Thế Kiệt hối hận thở dài, cuống quít đi theo, lại lộ ra vẻ ân cần một lần nữa.
Mấy người lại đi vào mấy cửa hàng, mua thêm vài thứ, hai người Dương Mạn Ny lại đi vào cửa hàng Dior.