Dương Mạn Ny nhìn một vòng rồi thất vọng hỏi: “Mẫu túi đó vẫn không có à?”
Cô nhớ rằng, năm nay Dior ra một mẫu mới rất đẹp, vô cùng hot, mấy người bạn của cô đều mua rồi.
Nhân viên ở quầy cười lễ phép, nói: “Tiểu thư, rất xin lỗi, mẫu đó đã hết hàng, cả nước cũng không còn mấy chiếc, coi như muốn chuyển đến cũng không có mà chuyển!”
“Dương tiểu thư, cô rất thích cái túi xách đó à? Tôi có thể gọi người mua giúp cô!” Bao Thế Kiệt ở phía sau nghe thấy thế liền lộ ra vẻ vui mừng, anh ta cảm thấy đây là cơ hội của mình.
Ban nãy, anh ta đã làm mất điểm, Dương tiểu thư sẽ không để ý đến anh ta nữa, bây giờ chính là thời cơ để bù đắp.
Anh ta nhìn về phía nhân viên cửa hàng, rồi nói rất to như sợ không ai nghe được: “Cô xem giúp tôi cửa hàng nào ở trong nước còn hàng không? Tôi sẽ gọi điện để người đi mua!”
“A! Vâng!” Nhân viên cửa hàng ngẩn ra một lúc, rồi gật đầu, đang định đi hỏi.
Dương Mạn Ny chau mày lại, nói: “Không cần đâu!”
Bao Thế Kiệt lại khoát tay chặn lại, cười cởi mở nói: “Dương tiểu thư, không sao đâu, tôi có rất nhiều bạn bè trên cả nước, chỉ cần một cú điện thoại là sẽ mua được ngay, tôi sẽ để người ta chuyển qua bên này ngay, chắc là sáng ngày kia sẽ đến nơi, khi đó tôi sẽ mang qua cho cô!”
Trong giọng nói của anh ta còn có mấy phần khoe khoang.
“Không cần phiền phức như vậy, thật ra tôi cũng không thích lắm, cho nên không cần làm như vậy!” Dương Mạn Ny nhìn Bao Thế Kiệt một cái, rồi lại lắc đầu.
Cô nói xong thì ngay người sang chỗ khác chứ không nhìn anh ta nữa.
Sắc mặt Bao Thế Kiệt cứng đờ, trong lòng có chút hậm hực.
Nhưng anh ta vẫn không từ bỏ, đây chính là thời điểm thể hiện tấm lòng và bản lĩnh của anh ta.
Bao Thế Kiệt lại quay sang nói với nhân viên cửa hàng: “Cô mau đi hỏi đi!”
“Vâng!” Nhân viên cửa hàng lên tiếng đáp lời, sau đó rời đi một lúc mới quay lại.
Bao Thế Kiệt lập tức cầm điện thoại di động lên để gửi mấy tin nhắn.
Đến khi anh ta để điện thoại xuống thì lại nở nụ cười.
Chờ lát nữa mua được túi xách thì anh ta sẽ nói cho Dương tiểu thư tin tốt này, đến khi đó, chắc chắn Dương tiểu thư sẽ thay đổi cái nhìn về anh ta.
Lúc này, Dương Mạn Ny đã chọn không ít quần áo và túi xách, rồi đi ra thanh toán.
“Để tôi!” Bao Thế Kiệt ân cần đi qua, muốn tranh thanh toán với Dương Mạn Ny.
“Không cần!” Dương Mạn Ny lạnh lùng quát nhẹ, rồi trực tiếp lấy thẻ đưa cho nhân viên cửa hàng.
Mấy người rời khỏi cửa hàng, Dương Mạn Ny lại nhìn hai bên một chút, rồi chỉ về phía cửa hàng Hermes ở cách đó không xa.
“Vào Hermes xem đi!”
“Ừm!” Tô Ngọc Tình gật đầu, nàng vẫn tràn đầy phấn khởi.
Nàng cũng rất thích nhãn hiệu đỉnh cấp như Hermes, trong nhà cũng có mấy cái túi xách Hermes.
Khi tiến vào cửa hàng, Tô Ngọc Tình nhìn một lúc thì sự hăng hái của nàng đã tiêu tan hơn phân nửa.
“Lại hết hàng à?”
“Cái kia cũng không có?”
Dương tiểu thư cũng giống như vậy, cô hỏi một vòng rồi cũng mất hứng, lại là hết hàng, lại là chờ, thật sự là phiền phức.
“Dương tiểu thư, cô thích mẫu nào? Tôi mua giúp cpp, cấp bậc hội viên của tôi rất cao, là khách Vip đẳng cấp cao nhất của bọn họ, nên tôi có thể mua được rất nhiều phiên bản số lượng có hạn.” Bao Thế Kiệt lại vui vẻ, ân cần tiến lên.
Sau đó, anh ta liền đi đến quầy tiếp tân để báo dãy số thẻ hội viên của mình.
“Hóa ra là Bao tiên sinh!” Nhân viên cửa hàng kiểm tra một chút, rồi lộ ra vẻ cung kính: “Bao tiên sinh, ngài là khách Vip đẳng cấp cao nhất của chúng tôi, ngoại trừ một số phiên bản số lượng có hạn thì có thể mua được tất cả các mẫu túi xách, nếu cần thì còn có thể đặt riêng một chiếc túi xách độc nhất vô nhị, chỉ thuộc về riêng ngài.”
Bao Thế Kiệt nghe thế thì mỉm cười, vẻ mặt rất đắc ý, cảm giác như lòng hư vinh của anh ta đã được thỏa mãn cực lớn.
Nhưng năm gần đây, anh ta thường xuyên mua đồ Hermes, cũng coi như là không tốn công mua.
Người bình thường sao có thể hưởng thụ đãi ngộ tôn quý như vậy được.
“Cao như vậy cơ à?” Dương Mạn Ny hơi giật mình kinh ngạc.
Cô cũng hiểu rõ chế độ đẳng cấp hội viên của Hermes, có thể hưởng thụ đãi ngộ này thì một năm phải tiêu phí 10, 20 triệu là ít nhất.
“Tôi rất thích nhãn hiệu này, cho nên mua rất nhiều, Dương tiểu thư, cô xem có thích cái túi nào không, tùy tiện chọn đi, Tô tiểu thư, cô có thích cái túi xách nào không? Hay là tôi cũng mua giúp cô nhé!” Bao Thế Kiệt lại cười cởi mở, gương mặt hiện lên vẻ tự đắc.
Anh ta còn hỏi Tô Ngọc Tình một câu để thể hiện sự hào phóng và xa xỉ của mình.
Tô Ngọc Tình hơi nhăn mày, nàng đang định mở miệng từ chối.
Thì Diệp Mặc đã mở miệng trước: “Không cần! Túi của cô ấy, để tôi mua là được!”
Bao Thế Kiệt nghe thấy thế thì hơi giật mình, quay đầu liếc mắt nhìn Diệp Mặc rồi lại nở nụ cười.
E rằng vị anh em họ Diệp này ghen rồi!
Anh cũng không có ý tứ gì với Tô Thiên Hậu cả, dù có lòng nhưng cũng không có thực lực này!
Chỉ là, lời này của người anh em họ Diệp có vẻ như không biết tự lượng sức mình rồi!
Hàng Hermes, có thể tùy tiện mua sao!
Không nện vài triệu, vài chục triệu trước thì làm gì có tư cách chọn ba chọn bốn, chỉ bằng anh ta thì lấy đâu ra thực lực này chứ!