Bao Thế Kiệt mỉm cười, nhưng trong lòng lại rất khinh thường.
“Người anh em, anh không biết chế độ phân phối hàng của Hermes à? Anh không phải hội viên thì anh chẳng mua được cái gì cả.” Bao Thế Kiệt cười nói, trong giọng nói còn có vài phần đùa cợt.
Diệp Mặc nheo mắt nhìn Bao Thế Kiệt, cười nói: “Cấp bậc của tôi cũng rất cao đấy!”
Diệp Mặc cũng mua không ít hàng xa xỉ, hàng Hermes cũng đã mua rất nhiều, nhưng hắn cũng không rõ ràng mình là đẳng cấp gì, cũng không quá để ý đến mấy thứ này!”
“Ồ? Thật sao?” Bao Thế Kiệt nghe xong thì lại cười nhạo: “Đẳng cấp gì? Để tôi xem nào! Lẽ nào còn cao hơn tôi à!”
“Vậy thì chắc là không!” Diệp Mặc mỉm cười, thần sắc vẫn bình thản.
“Vậy thì nói làm gì!” Bao Thế Kiệt lại cười.
Dương Mạn Ny ở một bên nhíu mày lại, cô cảm thấy hơi không vui rồi.
Tất nhiên cô cũng nhận ra vẻ đắc ý và giễu cợt trong giọng nói của Bao Thế Kiệt này.
Tên này là cái thá gì mà cũng dám nói như thế với Diệp Mặc, Diệp Mặc lợi lại hơn, và nhiều tiền hơn tên này nhiều lắm, chẳng phải chỉ bỏ ít tiền để mua hàng xa xỉ thôi sao, có gì đáng giá khoe khoang chứ.
Trong nội tâm cô âm thầm hừ vài câu, tiếp đó, cô định mở miệng để mắng tên họ Bao này.
Lúc này, Diệp Mặc lại mở miệng.
“Tôi mua đồ, không cần xem đẳng cấp hội viên, cũng không cần phải chờ phân phối gì cả, tôi muốn mua cái gì, thì chỉ cần một cuộc điện thoại là xong, tối nay họ sẽ chở từ nước Pháp qua đây, sáng mai là có thể nhận hàng.”
Sau khi Dương Mạn Ny nghe xong thì không khỏi sửng sốt một chút.
Tô Ngọc Tình ở bên cạnh cũng ngẩn ngơ.
Đôi mắt đẹp dưới chiếc kính râm đã tràn đầy vẻ kinh ngạc và mờ mịt.
Tuy rằng Diệp Mặc bây giờ rất nhiều tiền, nhưng mà nhiều tiền đến đâu cũng không thể nào lợi hại như vậy chứ!
Bao Thế Kiệt nghe xong thì cũng ngây người một lúc lâu, sau đó lại bật cười thành tiếng, càng cười càng to, cười đến mức gập cả người luôn.
Anh ta cảm thấy người anh em họ Diệp này quá buồn cười!
Khoác lác cũng không nên khoác lác đến mức này chứ!
Một cú điện thoại là có thể để người của Hermes chuyển đồ từ nước Pháp qua bên này trong đêm?
Anh là cái chim gì chứ!
Anh có mặt mũi lớn như vậy sao?
Anh ta nện 10, 20 triệu một năm cho Hermes mà cũng không có đãi ngộ như vậy, trong nước cũng có rất nhiều người có tiền, cũng rất nhiều người nhiều tiền hơn anh ta, nhưng chưa từng thấy ai có đãi ngộ như vậy cả.
Đến ngay cả nhân viên ở cửa hàng cũng lộ ra vài phần cổ quái.
Loại chuyện này, căn bản không thể nào xảy ra, cũng chưa từng có tiền lệ như vậy.
“Anh đi gọi điện thoại!”
Diệp Mặc tiến lên mấy bước, đưa hai đứa bé cho Tô Ngọc Tình, rồi lại quay người đi ra ngoài.
“Ai ui! Người anh em họ Diệp này. . .” Bao Thế Kiệt vẫn còn đang cười.
Người anh em này chém gió thành bão thì cũng thôi đi, thế mà lại còn giả vờ giả vịt y như thật, lại còn ra ngoài gọi điện thoại, gọi cái gì, thật sự gọi cho tổng bộ của Hermes ở nước Pháp sao? Người ta sẽ để ý đến sao?
Đúng là tên hề!
Bao Thế Kiệt bĩu môi nhìn ra ngoài cửa, trong lòng lại khinh bỉ hơn.
Người anh em này chỉ được cái mã đẹp trai, bằng không thì còn lâu mới được Tô Thiên Hậu coi trọng!
“Có phải người anh em họ Diệp uống hơi nhiều nên mới nói mê sảng hay không. . . Dương tiểu thư, cô xem đi, thích cái túi nào thì tôi sẽ mua cho cô.” Bao Thế Kiệt cười to một tiếng, rồi lại nhìn về phía Dương Mạn Ny ở một bên.
Dương Mạn Ny không để ý đến anh ta, mà nhìn thoáng qua bên ngoài cửa, rồi tiến lại gần bên cạnh Tô Ngọc Tình, hai người lại nhỏ giọng trò chuyện.
Trên mặt cô vẫn còn vẻ nghi ngờ và mờ mịt mãnh liệt.
Bao Thế Kiệt thấy không ai để ý đến mình thì cay mày, trong lòng thấy hơi khó chịu.
Nhưng rất nhanh, anh ta lại dằn lòng xuống, trên mặt lại xuất hiện vẻ nhạo báng.
Cũng được, chờ tên kia quay lại thì phải nhạo báng một phen!
Bao Thế Kiệt dứt khoát tìm chỗ ngồi xuống, lại cầm điện thoại lên để gửi tin nhắn, hỏi xem người bên kia đã mua được túi xách chưa.
Khoảng tầm 10 phút đồng hồ sau, Diệp Mặc quay lại.
“A…! Gọi xong rồi à?” Bao Thế Kiệt lập tức đứng dậy, tiến lên nghênh đón, tuy rằng trên mặt lộ vẻ tươi cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ giễu cợt và trêu tức, “Thế nào, người ta đồng ý chuyển hàng qua đây sao?”
“Đương nhiên!” Diệp Mặc nheo mắt nhìn Bao Thế Kiệt, cười nghiền ngẫm một tiếng, nói: “Sáng ngày mai là có thể nhận hàng rồi!”
“Ha ha!” Bao Thế Kiệt nghe thấy thế lại cười ha ha.
Người anh em này chém gió kinh quá, chém đến mức độ này mà còn không thèm nháy mắt cái nào.
Dương Mạn Ny ở một bên nhíu mày, nghi ngờ nói: “Diệp Mặc, thật à? Anh. . . mua cái gì? Bọn tôi còn chưa nói muốn mua loại túi xách nào mà?”
Bao Thế Kiệt cười hăng say nói: “Đúng vậy nhỉ! Vẫn chưa nói thì anh có thể mua cái gì? Đừng bảo là anh khoác lác đấy nhé!”
Diệp Mặc cười nói: “Mua tất! Tôi để cho bọn họ đưa tất cả các mẫu túi xách qua đây!”
“A?” Sắc mặt Dương Mạn Ny nhất thời cứng đờ, trông đôi mắt đẹp lộ ra vẻ hết sức kinh ngạc.
Mua tất cả các loại túi xách?
Vậy thì phải có bao nhiêu cái túi chứ?