Lúc này, Dương Mạn Ny lại nghe thấy Diệp Mặc nói thêm: “À đúng rồi, không chỉ túi xách Hermes, mà tôi còn bảo bọn họ mang tất cả các loại túi xách và đồ trang sức của Dior, LV. . . tất cả đều mang qua bên này!”
Dương Mạn Ny nghe xong thì đôi mắt đẹp mở to hơn vài phần, cô cảm thấy hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
Diệp Mặc mỉm cười nói tiếp: “Tôi còn bảo bọn họ chuyển qua một số châu báu Bvlgari, Tiffany bản số lượng có hạn!”
Dương Mạn Ny nghe xong thì biểu cảm đã triệt để ngốc trệ.
Tô Ngọc Tình ở bên cạnh cũng không khá hơn là bao, nàng đã há hốc miệng, cả người cũng ngẩn ra.
Không chỉ Hermes, mà còn có Dior, Lv, Bvlgari, Tiffany. . . Nhiều nhãn hiệu như vậy cơ á?
Diệp Mặc . . . lợi hại đến mức nào sao?
Bao Thế Kiệt cũng ngây người một lúc lâu, anh ta cũng bị lời nói bất hợp lý này làm cho cực kỳ khiếp sợ, một cái Hermes đã là rất bất hợp lý rồi, làm sao còn có nhiều nhãn hiệu như Dior, Lv . . . nữa!
Một lát sau, anh ta cười xùy một tiếng, “Người anh em, cậu uống say rồi à!” Chém gió cũng phải có mức độ thôi chứ, anh chém đến mức này thì coi thường người khác là kẻ ngủ rồi đấy! Có quỷ mới tin được!”
“Anh không tin cũng có sao đâu!”
Diệp Mặc liếc mắt nhìn Bao Thế Kiệt, hắn cũng lười để ý đến tên này, liền đi qua ôm hai đứa bé vào ngực.
“Người này, thật sự là . . .” Bao Thế Kiệt giận quá hóa cười, quay người nhìn về phía nhân viên cửa hàng, nói: “Các cô có tin chuyện bất hợp lý này không?”
Mấy người nhân viên cửa hàng ở bên cạnh cũng hiện lên vẻ mặt cổ quái, các cô liếc mắt nhìn người thanh niên đẹp trai kia, thì trong mắt đã có chút xem thường.
Các cô đã gặp rất nhiều kẻ có tiền, tất nhiên cũng gặp không ít kẻ khoác lác, nhưng từ trước đến giờ, các cô chưa bao giờ thấy ai khoác lác đến trình độ này, hết lần này đến lần khác, người này lại còn trẻ như vậy, cùng lắm cũng chỉ 24 25 tuổi mà thôi, thế thì lấy đâu ra bản sự như vậy chứ!
Các cô cũng không tiện nói nhiều, mà chỉ dám oán thầm vài câu trong lòng.
Một lát sau, bỗng nhiên có tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Một người phụ nữ khoảng hơn 30 tuổi bước nhanh ra ngoài, gương mặt còn hiện lên vẻ vội vàng và khẩn trương.
Người phụ nữ này vừa xuất hiện thì nhìn hai bên một chút, rồi vội vàng hỏi: “Xin hỏi, vị nào. . .là Diệp tiên sinh?”
“Cửa hàng trưởng?”
Mấy cô nhân viên nhìn thấy người này thì đều hơi ngơ ngác một chút.
Bao Thế Kiệt kia cũng ngẩn người.
Diệp tiên sinh?
Đó không phải là người anh em họ Diệp này sao?
“Xin chào Diệp tiên sinh!” Người kia nhìn thấy Diệp Mặc đưa tay ra hiểu thì cuồng quít tiến lên phía trước, khẽ khom người, trên mặt còn lộ ra vẻ hết sức kính cẩn và nhiệt tình: “Diệp tiên sinh, tôi đã nhận được thông báo của tổng bộ bên Pháp, hàng hóa của ngài sẽ đến vào sáng mai, đến khi đó chúng tôi sẽ mang hàng đưa đến tận cửa.”
Khi nói chuyện thì trong lòng cô ta vẫn tràn đầy vẻ không tin.
Cô ta đã làm việc ở Hermes nhiều năm rồi, nhưng chưa bao giờ gặp chuyện như vậy.
Vậy mà tổng bộ ở nước Pháp lại thuê một chiếc máy bay riêng để vận chuyển hàng cho một người, mà cô ta cũng đã xem qua danh sách kia, trên đó có rất nhiều phiên bản số lượng có hạn, còn có một số hàng không bán của tổng bộ, căn bản là không mua được
Những mẫu mã đó vốn không phải để bán.
Vị Diệp tiên sinh này, đến cùng có lai lịch gì?
Phải có thân phận và địa vị cao quý đến mức độ nào mới có thể để cho tổng bộ phá lệ, lại cho một đãi ngộ đặc biệt như vậy chứ?
Cửa hàng trưởng vừa dứt lời thì toàn bộ người ở xung quanh đều ngây dại.
Sắc mặt của mấy cô nhân viên kia đã cứng dờ, hai mắt cũng trợn tròn xoe, còn Bao Thế Kiệt kia thì hai mắt đã trợn trừng như cá chết, sắp sửa rớt cả ra ngoài luôn rồi, gương mặt anh ta cũng hơi méo mó vì bị chấn động quá mức.
Anh ta cảm thấy, chuyện này quá hoang đường, cực kỳ cực kỳ hoang đường, đến nằm mơ cũng không có chuyện như vậy!
Những gì tên kia chém, thế mà lại là thật?
Chuyện này, làm sao có thể chứu!
Người này lấy đâu ra mặt mũi lớn đến mức khiến cho nhiều nhãn hiệu xa xỉ như Hermes, Dior. . . phải huy động nhân vật lực vận chuyển hàng hóa trong đêm qua đây chứ!
Rốt cuộc, người này là ai?
Bao Thế Kiệt nghiêng đầu nhín về phía bóng người kia, tâm thần của anh ta đã run rẩy kịch liệt.
Anh ta đã ý thức được, dường như mình đã nhìn nhầm một lần nữa, mình đã nhìn nhầm Dương tiểu thư là một người không có tiền, cũng không nhìn ra thực lực chân chính của người này.
Trước đó, anh ta chỉ cảm thấy, người này chỉ có cái mã đẹp trai, nên may mắn được Tô Thiên Hậu nhìn trúng, hiện giờ xem ra, hoàn toàn không phải như vậy.
Một cú điện thoại mà có thể có lực ảnh hưởng lớn như vậy, chứng tỏ người này tuyệt đối không phải người bình thường, mà là một nhân vật có thân phận cực kỳ hiển hách.
Bao Thế Kiệt nghĩ đến đây thì toàn thân run rẩy, trên mặt hiện lên một vệt tái nhợt, tâm thần cũng trở nên lo lắng không yên và sợ hãi.
Đáy lòng thì lại càng hối hận hơn.
Tối nay, anh ta liên tục phạm sai lầm!
“Ok! Ngày mai, các cô mang hàng đến địa chỉ này nhé!” Diệp Mặc mỉm cười với cửa hàng trưởng, rồi báo địa chỉ ở Lệ Cung Uyển.
“Vâng, Diệp tiên sinh!” Cửa hàng trưởng đáp lời, rồi ghi lại địa chỉ, thần sắc vẫn vô cùng cung kính.