Dương Mạn Ny ngây người nửa ngày mới lấy lại tinh thần, kêu lên kinh ngạc: “Diệp Mặc, anh. . .!”
Trong đôi mắt đẹp mở to của cô tràn đầy chấn kinh và không thể tin nổi.
Công nhận là Diệp Mặc rất có tiền, nhưng mà cũng không có sức ảnh hưởng lớn như vậy chứ!
“A! Đoạn thời gian trước tôi đã mua ít cổ phiếu của tập đoàn Moet Hennessy, cũng không nhiều lắm, chỉ là cổ đông lớn thứ ba thôi!” Diệp Mặc cười giải thích: “Tập đoàn của bọn họ lại có rất nhiều cổ phần của Hermes, cho nên. . .”
“Cổ. . . cổ đông lớn thứ ba?”
Bao Thế Kiệt nghe thấy thế thì trợn trừng mắt lên, anh ta đã kinh hãi cực độ.
Tất nhiên anh ta cũng biết tập đoàn Moet Hennessy đại danh đỉnh đỉnh này, bá chủ mặt hàng xa xỉ trên toàn cầu, cũng là công ty lên sàn lớn nhất nước Pháp, giá trị thị trường phải vượt qua ngàn tỷ.
Nếu muốn trở thành cổ đông lớn thứ ba, thì ít nhất cũng phải sỡ hữu số cổ phần có giá trị vài chục tỷ mới được!
Người này. . .nhiều tiền như vậy sao?
Giờ phút này, Bao Thế Kiệt có một loại cảm giác choáng váng mãnh liệt.
Người anh em họ Diệp này, đến cùng có lai lịch gì!
Thực lực này đã làm anh ta chấn động đến mức kinh hồn bạt vía!
Chẳng trách!
Ánh mắt cửa hàng trưởng cũng lóe lên một tia sáng.
Cổ đông lớn thứ ba của tập đoàn Moet Hennessy!
Chỉ bằng cái thân phận này thôi, thì tổng bộ bên Pháp nào dám thờ ơ chứ.
Sợ rằng thân phận của vị Diệp tiên sinh này cũng vô cùng ghê gớm rồi!
Cửa hàng trưởng quét mắt nhìn qua, trong mắt cô ta lại phun ra vài phần sợ hãi thán phục, sau đó thì hơi cúi đầu xuống, lộ ra vẻ kính cẩn và kính sợ.
“Là vậy sao!” Dương Mạn Ny thì thào một tiếng, lúc lâu sau cô mới tỉnh táo lại, rồi chợt lộ ra vẻ bừng tỉnh.
Cô và Ngọc Tình đều không biết hiện giờ Diệp Mặc có bao nhiêu tiền rồi, cho nên nghe thấy thấy thế cũng chỉ hơi kinh ngạc mà thôi, có thể tiếp nhận rất nhanh.
Diệp Mặc này chơi cổ phiếu rất lợi hại, cũng nhớ Diệp Mặc mà cô mới có nhiều tiền như vậy, mà cô đã có nhiều như vậy, chứng tỏ Diệp Mặc phải có càng nhiều hơn.
Tô Ngọc Tình cũng tĩnh táo lại rất nhanh, nàng chỉ mỉm cười, tiến đến gần bên tai của Diệp Mặc, nói nhỏ: “Anh mua nhiều như vậy làm gì, quá lãng phí!”
Thật ra thì nàng cũng không quá thích thú những mặt hàng xa xỉ này, chính bản thân nàng cũng không mua nhiều, bây giờ Diệp Mặc lại mua nhiều đồ như vậy, chỉ riêng túi xách thôi thì đã không biết bao nhiêu cái rồi, nàng phải dùng đến bao giờ đây.
Diệp Mặc cười nói: “Bày biện cũng được mà!”
“Đó là lãng phí mà!” Tô Ngọc Tình cười khổ.
“Diệp Mặc nói đúng, chúng ta bày biện là được, bày ra mấy phòng luôn.” Dương Mạn Ny lại gần, hưng phấn nói: “Diệp Mặc, sao anh lại muốn mua cổ phần của bọn họ vậy? Vậy sau này, anh mua hàng xa xỉ thì chỉ cần gọi điện cho bọn họ là được, quá đơn giản rồi!”
Cô nhìn về phía Diệp Mặc, miệng cười không ngừng, ánh mắt cũng sáng rực.
“Như thế cũng được!” Diệp Mặc cười gật đầu.
“Đi thôi!”
Hàn huyên một lúc, Dương Mạn Ny kéo Tô Ngọc Tình đi ra ngoài, Diệp Mặc cũng đi theo.
“Diệp tiên sinh, đi thong thả!”
Cửa hàng trưởng tiễn mọi người ra ngoài.
Bao Thế Kiệt cũng đi theo phía sau, anh ta không dám rên tiếng nào, mặt thì đỏ bừng lên vì vừa thẹn lại vừa quẫn bách.
Tối nay, anh ta đã mất sạch mặt mũi!
Thậm chí anh ta còn không dám đi lên nói chuyện, thật sự là không có mặt mũi đi lên!
“Không mua được?”
Một lát sau, điện thoại di động của anh ta rung lên vài cái, có người nhắn tin nói rằng chiếc túi xách kia đã bán hết, cho nên không mua được, anh ta run rẩy một lúc, rồi lại ngẩng đầu nhìn bóng người ở phía trước, thì cả người đều lộ ra vẻ chản nản.
Mấy người lại đi vào mấy cửa hàng Dior, Tiffany. . . xem một chút, rồi báo địa chỉ cho cửa hàng trưởng, sau đó liền rời khỏi trung tâm thương mại.
“Cũng được rồi nhỉ!”
“A! Được, hẹn gặp lại!” Cuối cùng Bao Thế Kiệt cũng mở miệng, anh ta đờ đẫn phất phất tay, sắc mặt vô cùng cứng ngắc.
Khi ba người lên xe rời đi, thì anh ta mới hậm hực đi về phía xe của mình.
Trên xe, Diệp Mặc trâm ngâm một lát, đang định đánh giá Bao Thế Kiệt này một chút.
“Người này . . .”
“Anh không cần nói!” Dương Mạn Ny khoát tay chặn lại, “Anh ta thế nào, tôi cũng thấy rất rõ, tôi cũng không thích người này, về sau có đánh chết tôi cũng sẽ không đi ăn cơm với anh ta.”
Tô Ngọc Tình tháo khẩu trang với kính râm, lắc đầu nói: “Em cũng cảm thấy người này không được!”
Nếu như người này mà khá một chút, thì nàng sẽ đề nghị chị Mạn Ny tìm hiểu thêm, nhưng chỉ cần tối này thì đã không cần tìm hiểu thêm nữa rồi, nàng cũng không hy vọng chị Mạn Ny sẽ ở chung một chỗ với loại người này.
“Được rồi!” Diệp Mặc mỉm cười, cũng không nói gì nữa.
“Đừng nhắc đến anh ta nữa, vô nghĩa! Ngọc Tình, lát nữa về chị em mình đi thu dọn mấy gian phòng đi! Bọn mình chỉ có hai phòng quần áo, căn bản là không chứa nổi nhiều đồ như vậy, cho nên phải dọn thêm vài gian phòng nữa.”
Dương Mạn Ny kéo Ngọc Tình trò chuyện, hai cô gái đều rất hưng phấn.
Ánh mắt cả hai đều sáng lên, trò chuyện rất nổi, càng nói lại càng kích động.
Dường như sự kích động này đã lây lan cho hai đứa bé, bọn nhỏ cũng có chút hưng phấn.