Mười giờ hơn, mọi người về đến nhà.
Hai người Tô Ngọc Tình trông bọn nhỏ, còn Diệp Mặc đi live stream một lúc, đến hai giờ sáng mới nghỉ.
Khi Diệp Mặc ra ngoài, hai cô gái vẫn đang ngồi trò chuyện trong phòng khách, cả hai đều rất hưng phấn và phấn chấn.
Diệp Mặc đi qua, cười nói: “Muộn như vậy rồi mà còn chưa ngủ à! Các con ngủ rồi chứ!”
“Em vừa dỗ con ngủ rồi, bọn nhỏ ngủ đến tối mới dậy, nên muộn rồi mà vẫn rất hưng phân.” Tô Ngọc Tình vươn tay nắm lấy tay của Diệp Mặc, rồi nhẹ nhàng kéo lại gần mình, thần thể mềm mại uyển chuyên cũng dán qua, còn mang theo một mùi thơm ngào ngạt, và mùi thơm của sữa tắm.
Còn cả mùi thơm mê người của sữa kia nữa.
Nàng kéo Diệp Mặc qua, nói với giọng nũng nịu: “Bọn em đang bàn xem bố trí, thiết kế gian phòng thế nào, đã xem rất nhiều ảnh trên mạng rồi, mà vẫn không biết nên chọn cái nào! Anh thử chọn một cái đi!”
Nàng nhếch miệng cười rực rỡ, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ hân hoan và vui sướng.
“Chọn cái này đi!” Diệp Mặc nhìn qua, rồi chọn một kiểu mà hắn cảm thấy ưng ý nhất.
“Em cũng thích cái này nhất!” Nàng cười khanh khách, rồi vươn tay ôm lấy cổ của Diệp Mặc, lại nghiêng người hôn lên mặt hắn một cái.
Dương Mạn Ny ở một bên nhìn thấy cảnh này thì nhếch miệng mỉm cười.
Nhưng trong hai con người lại có vài phần hâm mộ, và vài phần mất mát.
“Ngủ thôi!”
“Ừm! Chị Mạn Ny, ngủ ngon!”
Hai người đứng dậy, nắm tay đi lên gác, ánh mắt của cô vẫn dõi theo bọn họ đi lên trên, nhìn thấy dáng vẻ thân mật vui cười của bọn họ thì trong lòng cô không khỏi thấy vắng vẻ, một nỗi buồn vô cớ lại dâng lên.
Đến khi đèn ở cầu thang được tắt đi, thì cô vẫn ngồi một mình rất lâu trong căn phòng khách mờ tối.
Một lúc lâu sau, Dương Mạn Ny lại thở dài.
Cô cho rằng, mình đi hẹn hò, đi gặp người khác, thì có lẽ có thể bước tiếp, nhưng khi đi gặp mặt thì cô lại không có cảm giác nào cả, dường như. . . dường như làm gì cũng không thể thoát khỏi cái bóng của anh ta, lần nào cô cũng dùng anh ta làm tiêu chuẩn để so sánh.
Hôm nay gặp Bao Thế Kiệt kia cũng là như vậy, sau này gặp người khác, có lẽ cũng chẳng khá hơn.
“Ai! Diệp Mặc này thật là. . .”
Dương Mạn Ny lắc đầu thở dài, trong lúc nhất thời, ánh mắt của cô lại trở nên cực kỳ phức tạp và khó hiểu.
……
Soạt!
Cửa phòng tắm mở ra.
Một đôi chân thon dài và trắng nõn bước ra, da thịt trên chân trơn bóng như ngọc.
Phần eo thì săn chắc chặt chẽ, thon gọn không có chút thịt thừa.
Mà đi lên thêm một chút thì chính là hai ngọn núi sững sừng, ngạo nghễ.
Người ngọc đang cầm khăn lông lau mặt.
Gương mặt của nàng cũng rất xinh đẹp, là khuôn mặt hạt dưa tiêu chuẩn của mỹ nhân, cằm nhọn đẹp đẽ, mũi ngọc tinh xảo vểnh cao, đôi lông mày liễu cong cong, cộng thêm một đôi mắt phượng xinh đẹp, mỗi một nơi đều hoàn mỹ không tì vết.
Nàng vừa vận động kịch liệt xong thì lao vào tắm nước lạnh, khuôn mặt trắng nõn hiện lên một vệt hồng nhuận phơn phớt.
Đường Nguyệt Dao lau mặt xong thì bắt đầu lau cơ thể, sau đó liền vứt khăn lông qua một bên, rồi cất bước đi về phía trước.
Nàng đi đến bên cửa sổ, mở màn cửa ra rồi duỗi vòng eo.
Tuy rằng bây giờ là giữa hè, nhưng bởi vì nơi này là chỗ núi sâu rừng thẳm, cộng thêm việc mới là sáng sớm, cho nên những cơn gió thổi đến vẫn mát mẻ, còn mang theo một mùi cỏ cây nhàn nhạt.
Đường Nguyệt Dao hít thở vài hơi, rồi đi trở về mặc quần áo, sau đó ngồi xuống bàn.
Nàng mở máy tính ra để đọc mail.
Tuy rằng nàng đã về nước, nhưng vẫn hay liên hệ với bạn bè ở nước ngoài.
Nàng chống cằm, mở một cái mail ra xem, liếc mắt qua một chút thì lại nhếch miệng.
“Đường thân mến, dạo này đang làm gì vậy? Về nước đã quen chưa?”
Chuyện này bảo nàng trả lời thế nào đây?
Hiện giờ nàng sợ nhất là người ta hỏi nàng đang làm gì, nàng rất khó nói nên lời, chẳng lẽ bảo mình đang làm bảo vệ sao!
Tuy rằng cũng treo cái danh hiệu đội trưởng, nhưng mà vẫn là bảo vệ mà, đội trưởng đội bảo vệ, chẳng lẽ nghe sang hơn bảo vệ à?
“Haiz!” Đường Nguyệt Dao che mặt thở dài.
Không hiểu khi đó nào bị ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đi nhận cái công việc này, điều kỳ lạ hơn là nàng còn hơi quen thuộc với công việc nhàn nhã này.
Đường Nguyệt Dao, mày đọa lạc rồi!
Nàng lại thở dài, dùng chuột mở cái mail tiếp theo ra xem.
“Nước H?” Nàng đọc lướt qua thì không khỏi hơi chau mày một chút.
Cái mail này nói đến vài chuyện bên nước H, thậm chí còn có các nhân vật trên bảng Long Hổ đang bắt đầu sinh động.
“Tập đoàn LT à!” Nàng thì thào một tiếng rồi hơi lắc đầu, tắt cái mail này đi.
Nàng đã về hưu rồi, nên cũng chẳng có hứng thú với mấy chuyện này chút nào.
Sau khi xem xong, Đường Nguyệt Dao nghĩ ngợi một lát, rồi bắt đầu trả lời một vài người.
“Hôm nay được nghỉ, nên làm gì bây giờ? Hình như không có việc gì làm, hay là đi dạo phố đi!” Đường Nguyệt Dao nói xong thì đứng bật dậy.
Nàng thay một bộ quần áo mặc hàng ngày, rồi vui vẻ đi ra ngoài, lái chiếc xe Benz G-class của mình vào trong nội thành.