Diệp Mặc cười nói: “Đội trưởng Đường, cô đến khám bệnh à? Cảm thấy khó chịu ở đâu vậy?”
“A! Đúng đúng! Tôi đến khám bệnh!” Đường Nguyệt Dao mỉm cười xấu hổ.
Diệp Mặc thấy dáng vẻ này của Đường Nguyệt Dao thì cảm thấy hơi cổ quái.
Hình như đội trưởng Đường không muốn nhìn thấy mình thì phải, cho nên mới lén lén lút lút như vậy, hơn nữa, trên mặt còn mang theo một chiếc kính râm rất to, thật là kỳ quái.
Hắn không khỏi ngẩng đầu, nhìn lên tầng trên.
Hắn nhớ ra, tầng trên là khoa da liễu.
“Đội trưởng Đường, cô đã khám xong, hay là. . .?”
“Đường Nguyệt Dao nói theo bản năng: “Không! Tôi . . . tôi muốn đi khoa phụ khoa!”
“Khoa phụ khoa?” Diệp Mặc nghe thấy thế thì hơi giật mình, sắc mặt nhất thời hiện lên vẻ cổ quái.
Vị đội trưởng Đường này đi khám da liễu trước, rồi lại đi khám phụ khoa. . . e rằng là bị loại bệnh kia rồi!
Lại thấy dáng vẻ lén lút, không dám gặp người này thì lòng hắn càng khẳng định hơn.
Đội trưởng Đường vừa từ nước ngoài trở về, mà nghe nói quan niệm của người nước ngoài rất thoáng, nên nhiễm bệnh như vậy cũng là rất bình thường, hơn nữa, đội trưởng Đường lại xinh đẹp như vậy, nên chỉ cần muốn chơi thì khẳng định sẽ không thiếu bạn.
Mặc dù Diệp Mặc không quá tiếp nhận quan điểm như vậy, nhưng mà hắn vẫn tôn trọng, dù sao, đó là tự do cá nhân của mỗi người.
Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không vì vậy mà xem thường đội trưởng Đường.
Diệp Mặc nghĩ đến đây thì mỉm cười với vẻ tôi hiểu tôi hiểu.
Hắn mỉm cười nói: “Đội trưởng Đường, cô không cần lo lắng, tôi sẽ giữ bí mật cho cô, sẽ không nói ra đâu. . . Hiện giờ, y học rất phát triển, đại đa số loại bệnh này đều có thể chữa khỏi, nên cô cũng không cần lo lắng, hay là tôi giới thiệu cho cô một chuyên gia nhé?”
Diệp Mặc vốn định nhân tiện khám bệnh cho đội trưởng Đường luôn, nhưng nếu là loại bệnh này thì không tiện lắm.
“A?” Đường Nguyệt Dao nhất thời sửng sốt, nàng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Anh ta. . .đang nói cái gì vậy?
Ai . . .ai bị loại bệnh đó chứ!
Tên khốn này!
Nàng phản ứng rất nhanh, cắn răng, tay ngọc nắm chặt, tức giận đến mức toàn thân run rấy.
Tên khốn này đang nghĩ rằng, chính nàng cũng bị loại bệnh giống anh ta!
Chuyện này sao có thể chứ!
Một người băng thanh ngọc khiết(*) như nàng thì làm sao có thể nhiễm loại bệnh đó!
(*) ám chỉ việc trong sạch, sạch sẽ trong sạch như băng như ngọc.
Nàng vênh mặt lên, hừ nói: “Ông chủ, anh hiều lầm à! Loại bệnh kia cái gì, tôi mới không bị loại bệnh đó! Làm sao có thể bị chứ! Tôi . . . tôi không thể nào nhiễm loại bệnh đó được!”
“Đúng đúng!” Diệp Mặc vội vàng gật đầu, dáng vẻ như rất khéo léo hiểu lòng người.
Ai mắc loại bệnh này mà chẳng xấu hổ, làm gì có ai sẽ thừa nhận chứ!
Đường Nguyệt Dao nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Mặc thì hận đến nghiến răng nghiến lợi, tức đến điên người.
Tên khốn này đã khẳng định nàng bị mắc loại bệnh đó rồi!
Kinh người quá đáng mà!
Toàn thân nàng run rẩy, đôi tay ngọc cũng nắm chặt lại, bộ ngực phình lên thì đang chập trùng kịch liệt, trông cực kỳ hấp dẫn.
Rõ ràng là anh ta mới là người bị bệnh, bây giờ lại còn nói xấu nàng, nói nàng cũng bị loại bệnh đó, quả thật là vô liêm sỉ đến cùng cực, triệt triệt để để khốn kiếp!
Nàng tức giận mắng to trong lòng, tức giận đến mức sắp bùng nổ.
“Đội trưởng Đường, cô đi theo tôi, lát nữa tôi sẽ dẫn có đi gặp một chuyên gia, người này cực kỳ giỏi, mặc kệ là bệnh phụ khoa nào cũng có thể chữa khỏi.” Diệp Mặc mỉm cười với Đường Nguyệt Dao, rồi vẫy tay, cất bước đi.
Đường Nguyệt Dao chần chờ một lát, rồi vẫn đi theo.
Tuy rằng bị hiểu lầm khiến cho nàng rất buồn bực, nhưng đây cũng là một cơ hội tốt để theo dõi tên khốn, để xem tên khốn này bị loại bệnh kia, hay là do thận hư.
Nàng suy nghĩ một lát, hỏi: “Ông chủ, anh cũng đến khám bệnh à? Anh. . . bị bệnh gì thế?”
Mặc kệ là bệnh gì thì cũng rất mất mặt, chờ trở về thì nàng sẽ nói chuyện này cho Lâm Lâm biết, chắc là chuyện này cũng sẽ truyền ra ngoài, đến khi đó tên khốn này sẽ mất hết thể diện.
Đường Nguyệt Dao nghĩ đến đây thì tâm trạng lại vui sướng hơn, lại đắc ý hơn.
Nhưng, đúng lúc này, người thanh niên phía trước bỗng nhiên dừng bước, quay người lại, lắc đầu cười nói: “Không phải! Ai bảo tôi đến đây khám bệnh.”
“Không. . . không phải sao?” Đường Nguyệt Dao hơi giật mình, nàng có chút mơ hồ.
Nhất định là tên này không dám thừa nhận, cho nên mới gạt người!
Nàng suy nghĩ một chút thì âm thầm hừ một tiếng.
“Tôi đến để khám bệnh cho người khác, tôi. . . cũng coi như là một bác sĩ! Tuy nhiên mới lấy giấy phép không lâu thôi, còn nữa, bệnh viện này là của tôi! Tôi đã mua cả tập đoàn y tế Nhân Hoa từ lâu rồi.”
“Cái. . . cái gì?” Đường Nguyệt Dao nghe xong thì sắc mặt đã cứng đờ, ngây dại.
Trong nháy mắt, đầu óc nàng trống rỗng, đôi mắt đẹp dần dần trừng to, tràn đầy vẻ không dám tin.
Tinh thần của nàng đã rơi vào trạng thái rung động đến cực điểm.
Tên khốn này lại là bác sĩ á?
Thâm chí, đến cả bệnh viện này cũng là của anh ta?
Hóa ra tất cả những gì mình vừa đoán, đều là sai?
Đường Nguyệt Dao giật mình, ngây người tại chỗ rất lâu, hai gò má trắng nõn đã dần dần chuyển sang màu đỏ, nàng vừa xấu hổ lại vừa quẫn bách.
Chính mình. . . đang làm trò hề gì thế này!
Nàng nhìn thấy tên này rời khỏi khách sạn thì đến thẳng bệnh viện, nàng lập tức suy nghĩ rằng thân thể tên này có vấn đề, nào ngờ người ta lại là bác sĩ, đến bệnh viện là chuyện đương nhiên!
Tại sao tên này lại là bác sĩ chứ?
Đến khi Đường Nguyệt Dao tỉnh táo lại, nàng chậm rãi nhíu mày, nàng cực kỳ nghi ngờ và khó hiểu, trong lòng càng cảm thấy có chút khó tin.