Đám người trong công ty đều nói anh ta là thiên tài, tài năng trên phương diện y học sinh vật còn có thể sánh vai với những nhà khoa học đứng đầu thế giới.
Lâm Lâm còn nói anh ta ca hát cũng rất giỏi, còn biết chơi rất nhiều nhạc cụ, nói chung là cực kỳ tài hoa.
Anh ta lại vô cùng nhiều tiền, lái xe hơn 100 triệu, sở hữu một công ty lớn như Hoa Thiên An Phòng, sinh vật Thần Châu hiện giờ cũng được đánh giá giá trị không thấp, lại thêm một tập đoàn y tế Nhân Hoa nữa, đến cùng thì anh ta có bao nhiêu tiền chứ?
Hiện giờ, anh ta lại còn là bác sĩ, đi khám bệnh cho người khác, đây . . . quả thật là không hợp lẽ thường chút nào!
Nàng nghĩ nghĩ, âm thầm hừ nói: “Nào có người nào lợi hại đến mức cái gì cũng biết chứ, chắc là dùng quan hệ để kiếm bằng cấp rồi, y thuật cũng chẳng ra sao cả!”
Đường Nguyệt Dao hỏi: “Ông chủ, anh là bác sĩ khoa nào?”
Diệp Mặc cười nói: “Bệnh nào, khoa nào tôi cũng khám được!”
Đường Nguyệt Dao nghe thấy thế thì khẽ giật mình, tiếp theo lại cười nhạo trong lòng, nàng chỉ cảm thấy người ông chủ này mặt quá dày, anh ta mới bao nhiêu tuổi chứ, vừa mới thi xong mà dám nói khóac không biết ngượng, còn nói bệnh gì cũng khám được nữa chứ.
Người ta là chuyên gia lâu năm cũng không dám nói như vậy!
Chém kinh đấy!
Nàng lại âm thầm hầm hừ trong bụng.
Nàng cũng không hỏi nữa, mà chỉ im lặng đi theo.
Nàng quyết định, cứ đi theo tên này trước đã, nếu như anh ta thật sự tìm cho nàng một chuyên gia gì gì đó, thì nàng sẽ tùy tiện qua loa lấy lệ một chút, dù sao nàng cũng không có bệnh, có kiểm tra cũng không có vấn đề gì, khi đó lại đưa kết quả cho tên khốn này xem, để chứng minh sự trong sạch của nàng!
Đường Nguyệt Dao nàng băng thanh ngọc khiết như vậy, thì sao có thể mang ô danh như thế ở trên lưng được!
Đi được một lúc lâu mà vẫn không thấy Diệp Mặc dừng lại, Đường Nguyệt Dao liền nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta. . . đang đi đâu vậy?”
Diệp Mặc đáp lời: “A! Đi khoa tim ngoại một chuyến trước đã!”
Thật ra thì hôm nay Diệp Mặc không định đến bệnh viện, bởi vì hôm qua hắn đã đi qua xem tình trạng của vị bệnh nhân kia rồi, nhưng hôm này, có người bên khoa tim ngoại liên hệ hắn, nói rằng có một ca rất khó giải quyết, cần Diệp Mặc đi qua xem.
Diệp Mặc đi qua khách sạn Bảo Duyệt một chuyến, thuận tiện gặp Ninh Vũ Đình đang đi công tác ở bên này, sau đó thì đến bệnh viện luôn.
“Khoa tim ngoại?” Đường Nguyệt Dao hơi giật mình.
Khoa này cũng không tầm thường nha!
Tất cả các bệnh dính dáng đến tim đều rất khó và phức tạp, chẳng lẽ người ông chủ này còn biết khám bệnh tim?
Đường Nguyệt Dao nghĩ nghĩ, rồi liền lắc lắc đầu, nàng cảm thấy không thể nào đâu!
Đi thêm một đoạn nữa, Diệp Mặc chỉ về phía trước nói: “Sắp đến rồi, ngay bên kia! Tôi qua đó xem một chút, rồi lát nữa sẽ dẫn cô đi gặp chuyên gia!”
Diệp Mặc nói xong thì đến một chỗ rẽ.
Lúc này, bên hành lang đối diện có một bóng người đang đứng, người này đang cầm điện thoại di động trò chuyện gì đó.
Dường như tâm trạng của người này hơi táo bạo, nên thỉnh thoảng lại chửi ầm lên, mặt mũi thì tràn đầy vẻ tức giận.
Dáng người anh ta khá cao, dung mạo cũng anh tuấn, trên người mặc một bộ đồ tay, nhìn khoảng 27 28 tuổi.
“Những chuyện nhỏ như này mà anh cũng không giải quyết được à? Cái gì cũng xin chỉ thị của tôi, anh là phế vật à? Chán chả buồn nói, cúp đây! Có chuyện gì chờ tôi trở về thì nói!” Anh ta lại hùng hùng hổ hổ, rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Anh ta đang dựa vào tường thở phì phò, bỗng nhiên lại cắn răng một cái, rồi nhắc chân đạp mạnh vào tường.
“Con mợ nó!”
Anh ta lại cắn răng, rồi chửi ầm lên, tâm trạng đang cực kỳ bực bội.
Anh ta còn cho rằng, sau khi cha về hưu thì anh ta sẽ tiếp quản tập đoàn, từ đó trở đi mọi chuyện đều thuận buồm xuôi giá, anh ta sẽ dẫn dắt tập đoàn đi lên một tầm cao mới, vô cùng phong quang, nhưng mà kết quả lại trở thành như thế này.
Mới chỉ có bảy ngày ngắn ngủi!
Thế mà tập đoàn Vạn Hưng của anh ta đã sắp sụp đỏ, không sản xuất được, không bán được hàng, ngân hàng thì rút vốn cho vay, giá cổ phiếu thì triệt để sập sàn, lòng người bàng hoàng, tất cả mọi người trong tập đoàn đều cảm thấy Vạn Hưng sắp xong rồi.
Mới chỉ bảy ngày, mà đã có một đám người bỏ đi rồi!
Anh ta cũng không có biện pháp nào để phá giải cục diện này cả, hiện giờ, ở Thiên Hải không có ai để ý đến anh ta, cũng không ai đặt anh ta vào mắt, cho dù anh ta đi cầu tình người khác cũng là như vậy.
Loại cảm giác bất lực và thất bại này khiến cho anh ta sắp điên rồi!
Còn cả tình trạng của cha cũng hỏng bét luôn, tuy rằng lần hôn mê đó có thể kịp thời cứu chữa, nhưng trái tim đã xuất hiện vấn đề rất nghiêm trọng, tăng thêm vấn đề bệnh cũ của cha thì đã không còn cách nào để cứu, đám bác sĩ bên Thiên Hải cũng nói không thể phẫu thuật được.
Tình huống lạc quan nhất, là cha có thể sống thêm một hai năm nữa.
Rõ ràng cha anh ta chỉ mới hơn 50 tuổi, còn chưa đến 60 nữa kìa!
Mấy ngày gần đây, anh ta nghe nói bên bệnh viện Nhân Hoa ở Đế Kinh có một vị bác sĩ rất lợi hại, cho bọn họ liền mang cha anh ta đến đây để thử một lần.
“Hy vọng có thể phẫu thuật!” Anh ta hít một hơi thật sâu, để làm cho mình bình tĩnh lại.
Hiện giờ, cha anh ta chưa thể đi được, nếu như cha anh ta đi, thì trọng trách sẽ hoàn toàn đè lên vai, mà anh ta lại không đủ sức.