Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 916 - Chương 916: Ninh Hoằng Đào: Lại Là Mày!

Chương 916: Ninh Hoằng Đào: Lại là mày! Chương 916: Ninh Hoằng Đào: Lại là mày!

Diệp Mặc vừa ra khỏi chỗ rẽ thì nhìn thấy người này, hắn lập tức dừng bước lại.

Đường Nguyệt Dao ở phía sau còn chưa kịp phản ứng, nàng đang suy nghĩ thứ gì đó đến xuất thần thì lại bị đâm vào người Diệp Mặc.

“A!”

Vầng trán của nàng đâm vào trên lưng của Diệp Mặc thì nàng mới có phản ứng, hô lên một tiếng rồi lại cúi đầu xem xét, khuôn mặt lập tức đỏ lên.

Nàng cắn răng, tức giận nói: “Anh làm gì thế?”

Đang yên đang lành thì dừng lại làm gì, hại nàng bị đâm vào.

Không phải tên khốn này cố tình chiếm tiện nghi của nàng chứ!

Diệp Mặc cũng không để ý đến Đường Nguyệt Dao, mà chỉ nhìn chằm chằm vào bóng người ở phía trước kia.

Người kia cũng nghe thấy tiếng động bên này nên quay sang xem, ngay sau đó, toàn thân anh ta chấn động như bị sét đánh, khuôn mặt đẹp trai kia dần dần xuất hiện một vẻ không dám tin.

Ngay sau đó, sắc mặt anh ta lại trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi, trong mắt bắn ra hận ý ngập trời.

Là tên chó má kia!

Chính là tên khốn này đã hại nhà họ Ninh anh ta, hại cha anh ta, nếu như không có tên này thì nhà họ Ninh cũng sẽ không thê thảm như vậy, cha anh ta cũng không tức giận đến mức hôn mê, khiến cho bệnh tình nghiêm trọng hơn.

Tên khốn này là người thành phố H cơ mà, tại sao lại xuất hiện ở nơi này???

Chỉ có một khả năng, tên này đến đây vì nhà họ Ninh anh ta, tên này hại nhà anh ta thê thảm như vậy mà vẫn còn chưa cảm thấy hả giận, cho nên muốn đi qua đây, để tận mắt nhìn thấy tình cảnh thê thảm của nhà anh ta, rồi cười nhạo cả nhà anh ta!

Tên khốn kiếp này quá ác độc!

Còn cả đứa con hoang, con đàn bà không biết xấu hổ kia cũng ác độc như vậy, cha đều cầu xin mẹ con bọn họ như vậy rồi, mà mẹ con bọn họ vẫn chưa vừa lòng, nhất định lại khiến cho nhà họ Ninh cửa nát nhà tan thì mẹ con bọn họ mới vui vẻ!

Ninh Hoằng Đào nghĩ đến đây thì lửa giận ngút trời.

Anh ta siết chặt nắm đấm, trên trán đã nổi đầy gân xanh.

“Tên khốn khiếp này, mày còn dám xuất hiện trước mặt tao à!”

Ninh Hoằng Đào nhịn không được mà gào thét, rầm rú lên, gương mặt lộ ra vẻ dữ tợn, rồi bước nhanh về phía trước, nắm đấm siết chặt lại, rồi hung hăng đấm mạnh về phía trước.

Diệp Mặc đứng im lặng một lúc lâu, hắn chỉ lạnh nhạt nheo mắt nhìn người này.

Trong ánh mắt tràn đầy vẻ đùa cợt và khinh thường.

“Làm gì thế!”

Diệp Mặc chưa cần ra tay, một tiếng quát vang lên, bóng người xinh đẹp sau lưng lóe lên, bắt lấy cánh tay kia, rồi mạnh mẽ uốn eo, xoay người, quật ngã.

Combo như nước chảy mây trôi!

Một tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang lên, Ninh Hoằng Đào liền bị quật ngã xuống đất, rồi bị một cái đầu gối đè lên người, không thể động đậy được nữa.

“Buông ra!” Ninh Hoằng Đào ra sức giãy dụa, khuôn mặt anh ta đã đỏ bừng lên, nhìn trông có vài phần vặn vẹo.

Diệp Mặc lạnh lùng nheo mắt nhìn Ninh Hoằng Đào, lại vung tay ra hiệu cho Đường Nguyệt Dao thả tên này ra.

Đường Nguyệt Dao buông lỏng tay, đứng ta một bên, phủi nhẹ ống tay áo.

Ninh Hoằng Đào đứng lên, nhìn Đường Nguyệt Dao một cái, trong mắt lóe qua một tia kinh ngạc.

Thân thủ lợi hại y như vệ sĩ, thế nhưng mà, tại sao lại là nữ, mà lại còn xinh đẹp như vậy nữa?

Nhưng thời điểm này, anh ta cũng không rảnh để nghĩ đến chuyện này, nghiêng đầu hung hăng trừng mắt về phía người thanh niên trước mặt.

Tên khốn này biết đi gặp mình sẽ bị đánh, cho nên mới chuẩn bị vệ sĩ!

“Họ Diệp, mày thật ác độc! Mày hại cả nhà tao thảm như vậy mà còn chưa đủ sao, bây giờ còn muốn đến đây chế nhạo à! Tại sao trên đời này lại có người ác độc như mày chứ, đứa con hoang kia đâu, cô ta cũng đến đúng không!”

Ninh Hoằng Đào cắn răng, hung dữ mắng: “Cô ta nhìn thấy nhà họ Ninh tan cửa nát nhà thì vui vẻ lắm đúng không? Bây giờ cha tao đã hối hận khi sinh ra cô ta rồi! Nếu biết cô ta là một đứa đại nghịch bất đạo như vậy thì đã sớm dìm chết từ bé rồi!”

Diệp Mặc nghe thấy thế thì ánh mắt càng lạnh hơn, sắc mặt cũng lập tức trầm xuống.

“Ông ta mà cũng có mặt mũi để nói lời này à?” Diệp Mặc giận quá hóa cười.

Ninh Hoằng Đào cười nhạo nói: “Nếu không có cha tao, thì cũng không có cô ta, con khốn đó không biết hiếu thuận, biết báo ân thì đã đành, vậy mà còn lấy oán báo ân, không phải đại nghịch bất đạo thì là gì! Con khốn đó sớm muộn gì cũng gặp báo ứng!”

“Hay cho câu hiếu thuận!” Diệp Mặc nghe thế lại cười nhạo.

Người ta mới mang thai năm tháng thì đã nhẫn tâm đạp người ta đi rồi, hơn 20 năm cũng không thèm gặp mặt, bây giờ già rồi, lại muốn người khác hiếu thuận, báo ân, đây chẳng phải trò cười thì là gì!

Còn cả hai mẹ con ác độc Ninh Hoằng Đào và Uông Bích Hồng kia nữa.

Cả nhà này, đều vô liêm sỉ như nhau!

Lúc này, có một người bước ra khỏi phòng bệnh ở cách đó không xa, người này nhìn trái phải một chút, rồi hô lên một tiếng: “Hoằng Đào!”

Sau khi nhìn thấy tình hình bên này thì bà ta ngơ ngác một chút, ngay sau đó, gương mặt được trang điểm rất đậm kia đã âm trầm xuống, rồi nghiến răng nghiến lợi, trên mặt lại lộ ra vẻ căm hận đến cực độ.

Bình Luận (0)
Comment