Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 917 - Chương 917: Ninh Đứa Phát: Bảo Tên Đó Cút Đi!

Chương 917: Ninh Đứa Phát: Bảo tên đó cút đi! Chương 917: Ninh Đứa Phát: Bảo tên đó cút đi!

Uông Bích Hồng bước nhanh qua, chỉ thẳng vào mặt Diệp Mặc mà mắng: “Thằng chó, mày còn dám xuất hiện trước mặt chúng tao à? Mày đừng tưởng rằng mày đã thắng, nhà họ Ninh chúng tao còn chưa sụp đổ đâu! Chúng tao không sợ mày đâu!”

“Mày vừa đứa con hoang kia đều không nhìn thấy ngày nhà họ Ninh tao sụp đổ đâu!”

“Vậy sao?” Diệp Mặc nhướn mày nhìn về phía gian phòng bệnh kia.

“Nói nhảm, mày thật sự cho rằng nhà họ Ninh tao sợ mày à! Tao và Đức Phát đã trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn, một thằng nhãi ranh như mày mà cũng nghĩ làm nhà họ Ninh tao sụp đổ?”

Khi bà ta nói chuyện thì đã đi đến gần.

Bà ta lại còn vênh mặt lên, đắc ý liếc về phía Diệp Mặc.

Ban đầu, bà ta cũng hơi tuyệt vọng, tập đoàn thì sắp phá sản, Đức Phát lại bị bệnh nặng, khó có thể cứu chữa, nhưng trời không tuyệt đường người, hai ngày trước, bà ta nghe bác sĩ bên Thiên Hải nói, bên Đế Kinh có một vị bác sĩ vô cùng lợi hại, vị bác sĩ này có thể chữa khỏi cho Đức Phát, cho nên bà ta mới đi qua bên này.

Ban nãy, khi cùng bác sĩ trò chuyện, thì bác sĩ nói rằng vẫn còn hy vọng, có 60 70% cơ hội thành công, khiến cho bà ta thở phài một hơi, cũng rất vui mừng.

Đức Phát khỏe lại, thì nhà họ Ninh vẫn còn hy vọng, ít nhất vẫn có thể bảo trụ một ít sản nghiệp.

Nếu như mụ đàn bà độc ác và đứa con hoang kia mà biết chuyện này, thì e rằng mẹ con bọn họ sẽ phải thất vọng rồi!

Uông Bích Hồng nghĩ đến đây thì lại càng đắc ý hơn.

Uông Bích Hồng liếc mắt nhìn Đường Nguyệt Dao ở bên cạnh, thì lại bắt đầu cạnh khóe: “Ui ui! Đây là ai vậy? Là tình nhân à! Thế mà mày cũng dám dẫn đến đây à!”

Đường Nguyệt Dao trợn trừng mắt lên với Uông Bích Hồng.

Uông Bích Hồng cũng trợn mắt nhìn qua, rồi lại quay sang nhìn con trai mình, cười mừng rỡ nói: “Hoằng Đào, chúng ta đừng để ý đến tên này, đi đi, quay lại phòng! Bác sĩ vừa nói, nếu như phẫu thuật, thì có 60 70% cơ hội thành công, cha con được cứu rồi!”

Bà ta tiến lên kéo tay con trai mình, quay người đi về phía phòng bệnh.

“Thật không mẹ?” Ninh Hoằng Đào nghe xong hơi giật mình, rồi lại kêu lên sợ hãi, mặt mũi tràn đầy mừng rỡ.

Cha mà khỏi bệnh, thì nhà họ Ninh vẫn còn hy vọng!

Uông Bích Hồng cười mừng rỡ nói: “Đương nhiên, con không nghe thấy đám chuyên gia bên Thiên Hải nói à, vị bác sĩ kia rất tài giỏi, mọi người đều nói tài năng của anh ta như thần, đơn giản chính là Thần Y! Làm sao có thể không chữa được chứ!”

Bà ta cũng đã từng điều tra về tổng viện Nhân Hoa này, hoàn toàn chính xác là rất lợi hại, có thể nói là bệnh viện tư nhân tốt nhất nước, trong này có rất nhiều chuyên gia quốc tế, lại thêm đám chuyên gia bên Thiên Hải cũng khẳng định thực lực của bệnh viện này, cho nên bà ta cực kỳ yên tâm.

“Vậy thì tốt quá!” Ninh Hoằng Đào kích động đến vỗ đùi.

Hai mẹ con cứ vui vẻ như vậy mà đi về phía phòng bệnh.

Diệp Mặc nhìn cảnh này thì hơi lắc đầu, cười xùy một tiếng rồi cũng đi theo.

Hai mẹ con đến trước cửa thì quay người lại nhìn, mặt đều trầm xuống.

“Mày qua đây làm gì?”

Tên khốn này lại còn dám đi theo!

“Tôi đến. . . khám bệnh!” Diệp Mặc lạnh nhạt liếc mắt nhìn hai người này.

“Khám bệnh? Ha ha!” Ninh Hoằng Đào khẽ giật mình, rồi lại cười ha ha.

Tên khốn này bị ngu à!

Không phải bác sĩ thì khám bệnh cái chim gì!

Uông Bích Hồng liếc mắt, mở miệng mắng: “Bệnh thần kinh!”

Tên khốn này đến đây để chế nhạo bọn họ! Bây giờ lại nói đến khám bệnh gì gì đó, đúng là thần kinh!”

Có người mở cửa phòng bệnh, chính là Ninh Nhất Phi.

Cô ta nhìn thấy Diệp Mặc thì hơi giật mình, tiếp theo lại thét lên: “Mẹ! Sao . . .tại sao tên này lại ở đây?”

Uông Bích Hồng nhỏ giọng chửi bới: “Nhất Phi, đừng để ý đến tên này! Tên này bị thần kinh ý mà!”

Ninh Nhất Phi giơ tay lên chỉ, kích động mắng: “Mày đến đây làm gì! Cút đi cho tao!”

Chính là tên khốn này đã hại nhà cô thê thảm đến nông nỗi này!

Trong phòng bệnh, Ninh Đức Phát đang nằm trên giường trò chuyện với bác sĩ, ông ta nghe thấy tiếng này thì không khỏi nhíu mày nhìn về phía cửa.

“Ai vậy?”

Ông ta đang mặc quần áo bệnh nhân, khuôn mặt gầy có vài phần tái nhợt, nhìn trông cực kỳ suy yếu, thân thể cũng gầy gò hơn, nhưng tâm trạng thì lại không tệ lắm, khi nói chuyện trời đất thì thỉnh thoảng còn mỉm cười.

Ban đầu ông ta cảm thấy mình đã không cứu nổi rồi, cũng không ôm bất cứ hy vọng nào, nhưng lúc này, bệnh viện Nhân Hoa này lại để cho ông ta sinh ra hy vọng mãnh liệt.

Ông ta cảm thấy mình đã được cứu rồi, chỉ cần phẫu thuật thành công, thì ông ta có thể sống thêm vài chục năm. . .

Ninh Nhất Phi quay người, tức giận nói: “Còn có thể là ai! Chính là tên khốn kiếp kia!”

Ninh Đức Phát ngơ ngác một chút, ngay sau đó, sắc mặt đã âm trầm xuống.

Thằng ranh con chó chết kia cũng dám tìm đến đây, xuất hiện trước mặt mình?

Đứa con hoang kia cũng đến sao?

Muốn xem trò cười của Ninh Đức Phát ông ta?

Ông ta lập tức siết chặt nắm đấm, lửa giận trong tim đã dâng lên.

Ninh Đức Phát ông ta mới không có đứa con đại nghịch bất đại như vậy!

“Cút! Bảo bọn chúng cút đi, tôi không muốn nhìn thấy bọn chúng, Ninh Đức Phát tôi không có đứa con gái như vậy!” Ông ta kích động gào lên về phía cửa phòng, nhưng chỉ gào được vài câu thì đã hết sức, còn ho khan kịch liệt.

Bình Luận (0)
Comment