“Cha, cha đừng kích động!” Ninh Nhất Phi qua chỗ cha mình để khuyên một câu, rồi lại đi về phía cửa, mở miệng mắng: “Mày không nghe thấy à? Cha tao bảo mày cút đi, cút càng xa càng tốt, sau này vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt nhà tao.”
“Vậy sao?” Diệp Mặc đứng ở cửa, cười nhạt nói: “Các người chắc chắn chứ?”
“Đương nhiên, nhà chúng tao không ai muốn nhìn thấy mày và đứa con hoang kia nữa, chúng tao cũng sẽ không cầu xin mày đâu, tranh thủ thời gian cút đi!” Ninh Hoằng Đào mặt đỏ gay, nghiêm nghị quát.
“Vậy thì tốt! Các người đừng hối hận là được!”
Diệp Mặc đảo mắt quét ra đám người, rồi lại sửa sang lại quần áo, rồi quay người rời đi.
Vừa hay, hắn cũng không muốn khám bệnh cho người này, cứ như vậy cũng tốt.
“Hối hận? Ha ha! Thật sự là trò cười! Mau cút đi! Lại còn hối hận nữa chứ! Ha ha!” Uông Bích Hồng cắn răng, sắc mặt dữ tợn.
Nhưng đúng lúc này, trong phòng bệnh vang lên một tiếng hô, Uông Bích Hồng nghe thấy thì hơi giật mình, biểu cảm trở nên ngốc trệ trong nháy mắt.
“Chủ. . .chủ tịch Diệp!”
Giọng nói này rõ ràng là của bác sĩ Từ!
Là chuyên gia của khoa tim ngoại này, cũng chính là bác sĩ phụ trách Đức Phát, thế nhưng mà, tại sao bác sĩ Từ lại gọi tên khốn kia là chủ tịch Diệp?
Là do hai người có quen biết, biết thân phận của tên kia nên mới gọi là chủ tịch Diệp, hay là. . .
Không! Không thể nào đâu!
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Uông Bích Hồng đã ra sắc lắc đầu, làm thế nào cũng không thể tin được!
Làm sao lại trùng hợp như thế được, tên kia không thể là ông chủ của bệnh viện này được!
Chắc chỉ là quen biết thôi, tên khốn kia từng đến đây khám bệnh nên mới quen biết bác sĩ Từ mà thôi!
Bà ta đang tự thì thào, tự an ủi chính mình.
Bác sĩ Từ đi đến cửa, nhìn hai bên một chút thì trong lòng cũng hơi nghi ngờ, xem ra chủ tịch Diệp biết mấy người này, mà dường như còn có chút ân oán nữa, nhưng anh ta cũng không hỏi nhiều, mà chỉ cười nói: “Chủ tịch Diệp, ngài đến rồi, đây chính là bệnh nhân tôi đã nói với ngài!”
Uông Bích Hồng nghe thấy thế thì lại ngẩn ngơ, thân hình thì run rẩy như bị sét đánh.
Khuôn mặt của bà ta cũng đã tái nhợt đi vài phần.
Nghe giọng điệu này, hình như. . .thật sự là ông chủ nơi này!
Tại sao có thể như vậy?
Trái tim bà ta nhất thời chìm xuống đáy cốc, hai mắt trừng to đã tràn đầy tuyệt vọng.
Vất vả lắm mới có hy vọng, kết quả, bệnh viện này lại là của kẻ thù, tên khốn này ác độc như vậy, thì làm sao có thể để người chữa bệnh cho Đức Phát chứ.
Ninh Hoằng Đào ở một bên cũng ý thức được vấn đề này, thân thể cao lớn của anh ta cũng run lên, gương mặt đã trở nên trắng bệch.
“Không. . . không thể nào, tại . . . tại sao lại như vậy?”
Anh ta thì thào vài câu, làm thế nào cũng không thể tin được, cũng không thể nào chấp nhận sự thật này.
Vừa mới có một tia hy vọng, vui mừng còn chưa được bao lâu, giờ lại bị dập tắt!
Loại thay đổi chóng mặt này khiến cho anh ta nhất thời không thể thừa nhận.
Ninh Nhất Phi cũng ngây dại, cô ta quay người nhìn bác sĩ Từ, hỏi với vẻ khó tin: “Bác sĩ Từ, anh. . .”
Bác sĩ Từ nhìn hai bên một chút, kinh ngạc nói: “Đây là chủ tịch Nhân Hoa chúng tôi, các người kinh ngạc như vậy để làm gì?”
Ninh Đức Phát trong phòng bệnh cũng nghe thấy câu này, ông ta ngồi cứng đờ tại chỗ, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc không khó tin.
Bỗng nhiên, thân thể ông ta hơi run lên, rồi trực tiếp nằm vật ra giường, trên gương mặt gầy gò hiện lên vẻ tuyệt vọng và chán nản.
“Tại sao lại như vậy. . .?” Ninh Đức Phát lầm bầm, ông ta thấy rất không cam lòng.
Vất vả lắm mới có được hy vọng, kết quả lại thành ra như vậy!
Tên khốn ác độc này muốn lật đổ cả nhà họ Ninh của ông ta, để cho ông ta cửa nát nhà tan, vậy thì làm sao có thể chữa bệnh cho ông ta, chắc chắc bây giờ tên khốn này đang rất đắc ý, cảm thấy mạng của ông ta nằm trong tay hắn.
Còn cả đứa con hoang kia nữa. . .
Ninh Đức Phát nghĩ đến đây thì lửa giận trong tim lại dâng lên, ông ta cảm thấy vô cùng khuất nhục.
Ông ta nằm trên giường, toàn thân run rẩy kịch liệt, gương mặt thì vô cùng tái nhợt.
Diệp Mặc dừng bước, quay người lại nói: “Bác sĩ Từ!”
Hắn hơi trầm ngâm một chút, rồi vẫn cất bước đi vào phòng bệnh.
Ánh mắt của hắn liếc qua, liền nhìn tháy bóng người trên giường bệnh, gầy gò, suy yếu, chán nản, già nua, hoàn toàn khác với tấm ảnh chụp mà Diệp Mặc từng nhìn thấy, rõ ràng chỉ là một người hơn 50 tuổi, nhưng lại trông không khác gì người đã hơn 60 tuổi cả.
Diệp Mặc híp mắt, lạnh lùng nheo mắt nhìn Ninh Đức Phát.
Ninh Đức Phát ở trên giường cũng trợn trừng mắt nhìn qua.
Hai người đối mắt rất lâu, Diệp Mặc lại cười khinh thường.
Lão già này còn muốn ra vẻ uy nghiêm để chấn nhiếp mình mới ghê chứ, đúng là trò cười!
“Chủ tịch Diệp!” Bác sĩ Từ đi qua, nhỏ giọng hỏi: “Ngài đây là. . .”
“Tôi biết người này!” Diệp Mặc thản nhiên nói, lại tiếp nhận bệnh án trên tay bác sĩ Từ, tùy ý lật xem một lượt.
Bác sĩ Từ còn định hỏi chủ tịch Diệp nắm chắc bao nhiêu phần trăm, nhưng lúc này, anh ta chỉ ngậm chặt miệng, chứ không dám hỏi tiếp.