Diệp Mặc khép bệnh án lại, trả lại cho bác sĩ Từ, nói: “Bệnh nhân này, chúng ta không chữa được, để ông ta tìm nơi khác đi!”
“A! Vâng!” Bác sĩ Từ ngơ ngác một chút, rồi cuống quít đáp lời.
Thật ra thì đám bác sĩ khoa tim ngoại bọn họ cũng không chữa được ca bệnh này, ngay cả bác sĩ Amano cũng không chữa được, chỉ có một mình chủ tịch Diệp mới có thể chữa được, nhưng chủ tịch Diệp đã nói không chữa, thì cũng hết cách.
Bác sĩ Từ nhìn về phía bệnh nhân trên giường bệnh, ngượng ngùng nói: “Ninh tiên sinh, thật là ngại quá! Bệnh viện chúng tôi không thể tiếp đãi được ông, ông vẫn nên tìm bệnh viện khác đi, liên lạc với bên đó rồi chuyển viện sớm đi!”
Uông Bích Hồng hét to: “Các người làm gì thế, sao có thể như vậy được, đã nói là có thể chữa trị rồi cơ mà, các người không thể nghe tên kia, đây là xem mạng người như cỏ rác!”
“Ninh phu nhân!” Bác sĩ Từ mỉm cười, mặt đầy bất đắc dĩ.
Nhưng đáy lòng anh ta thì lại nở nụ cười mỉa mại, thầm tự nhủ đáng đời.
Ban nãy anh ta cũng đã nghe được, đám người này chặn cửa rồi chửi rửa chủ tịch Diệp, còn bảo chủ tịch Diệp cút đi, nếu như chủ tịch Diệp vẫn có thể nhẫn nhịn rồi làm phẫu thuật cho mấy người này thì mới là lạ đấy!
Chính các người bị mù, đừng oán trách người khác!
Uông Bích Hồng tiếp tục kêu gào, chửi đổng: “Tôi không chuyển viện! Các người nhất định phải chữa trị, không chữa thì chúng tôi sẽ khiếu nại bệnh viện của các người, tìm đài truyền hình vạch trần các người!”
Ninh Hoằng Đào nhịn không được, quát nhẹ: “Mẹ, không cần như vậy, chúng ta cứ chuyển viện trước, bệnh viện này cũng không lợi hại gì cả, mà vị chuyên gia, thần y kia mới là người lợi hại, đến lúc đó, chúng ta đi mời người này chữa bệnh cho cha là được, không cần phải ở đây để tên khốn kia chế giễu!”
“Chúng ta còn có tiền, bỏ thêm chút tiền là có thể mời vị chuyên gia kia ra tay!”
Uông Bích Hồng nghe xong thì hơi giật mình, tiếp theo lại kích động mở miệng nói: “Đúng đúng đúng, sao mẹ lại không nghĩ ra nhỉ! Chúng ta không cần câu xin tên khốn này, con trai, vẫn là con thông minh!”
Bà ta nói xong thì còn nở nụ cười thị uy với Diệp Mặc, còn trừng mắt nhìn Diệp Mặc nữa.
“Ai thèm ở bệnh viện của các người! Các người không chữa trị, chúng tôi cũng không thèm, Đức Phát, chúng ta chuyển viện trước, ông yên tâm, nhất định có thể chữa khỏi!”
Bà ta cười mỉa mai một tiếng, rồi lại đi đến bên giường, nhỏ giọng an ủi chồng mình.
“Được!” Ninh Đức Phát gật đầu, trong lòng lại dấy lên hy vọng một lần nữa.
Đúng thế!
Lợi hại không phải bệnh viện này, mà chính là vị thần y kia! Tên khốn này chỉ là chủ tịch ở đây, nhưng có thể quản được tất cả bác sĩ sao, chỉ cần thêm ít tiền là nhất định có thể mời vị thần y kia ra tay.
Chỉ cần có người đó, thì ở bệnh viện nào mà chả giống nhau.
Tuy rằng bác sĩ Từ không nói rõ thân phận của vị thần y này, nhưng trong lòng ông ta đã có suy đoán.
Đám người lợi hại nhất bệnh viện Nhân Hoa này chính là đám chuyên gia, mà khoa tim ngoại này thì có một vị chuyên gia cực kỳ nổi tiếng trên thế giới, người này chính là Shinichi Amano, ông ta đã điều tra được tin tức này ở trên internet.
Người được gọi là thần y, chắc chắn là bác sĩ Amano!
Cũng chỉ có một chuyên gia tiếng tăm lẫy lừng trên thế giới mới có thể phù hợp với cái danh thần y này!
“Để con liên lạc với bệnh viện khác!”
Ninh Hoằng Đào lấy điện thoại di động ra, bắt đầu liên hệ.
Hai người Ninh Nhất Phi và Ninh Hoằng Đào thì bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Bác sĩ Từ nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt hiện lên vẻ cổ quái.
Anh ta thấy Diệp Mặc không lên tiếng thì cũng không tiện nhiều lời, nên chỉ ngậm chặt miệng.
Người nhà này đang thu dọn thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, sau đó một đoàn người đi vào trong phòng, dẫn đầu chính là bác sĩ Amano, phía sau là mấy vị bác sĩ khoa tim ngoại.
Bác sĩ Amano vừa nhìn thấy Diệp Mặc thì đã lộ ra vẻ mặt tươi cười, bước nhanh về phía trước, khom người rồi nhiệt tình chào hỏi: “Chủ tịch Diệp!”
Gương mặt ông ta hiện lên vẻ chờ mong và hưng phấn.
Bởi vì ông ta nghe một tin, bệnh viện có một ca rất khó giải quyết, không ai có thể làm được ca phẫu thuật này, đến cả ông ta cũng không làm được, chỉ có chủ tịch Diệp mới có nắm chắc, cho nên, lần này lại được quan sát tài năng như thần của chủ tịch Diệp rồi!
“Hử?” Bác sĩ Amano thấy đám người đang thu dọn đồ đạc thì lại hơi sửng sốt, hình như người nhà này muốn rời đi.
“Bác sĩ Amano, chuyện là thế này. . .” Bác sĩ Từ mỉm cười, rồi lại nhỏ giọng giải thích cho bác sĩ Amano một phen.
“À!” Bác sĩ Amano nghe xong thì lại giật mình, rồi gật đầu.
Cái này cũng khó trách, nếu như là ông ta gặp phải tình huống đó, thì ông ta cũng sẽ làm như vậy.
Dù sao thì đây là một ca phẫu thuật có độ khó cực cao, cần hết sức chăm chú và cẩn thận, không thể có một chút qua loa nào, nếu như đã có ân oán vậy thì làm có có thể làm được đến mức đó chứ, cho nên từ chối là lựa chọn tốt nhất, chuyện này không quan hệ đến y đức!
“Đáng tiếc!” Ông ta lắc đầu, thở dài một tiếng.