“Không . . . không thể nào!”
Ninh Đức Phát nằm trên giường bệnh run rẩy dữ dội, trên mặt đã không còn tí máu nào.
Ông ta thật sự không thể tin được, cũng không thể tiếp nhận chuyện tên khốn này chính là thần y, mạng của ông ta lại nằm trong tay tên khốn này!
Hy vọng vừa dấy lên, lại bị dập tắt!
Ông ta cứ nằm như một người mất hồn, trong đôi mắt kia đã tràn đầy tuyệt vọng.
Ninh Hoằng Đào ngây người nửa ngày, chợt tiến lên một bước, bắt lấy tay bác sĩ Từ, kích động nói: “Bác sĩ Từ, bác sĩ Amano, hai người. . . hai người đang nói đùa đúng không, đúng không!”
“Ai đùa giỡn với anh!” Bác sĩ Từ chau mày, dùng sức hất tay Ninh Hoằng Đào ra, trên mặt lộ ra vài phần chán ghét, “Đi nhanh lên, nơi này không chào đón các người!”
“Chủ tịch Diệp, bác sĩ Amano, chúng ta đi thôi!”
Sau đó, anh ta quay người, nhiệt tình dẫn đường cho mọi người ra ngoài.
Diệp Mặc ra đến cửa thì nhìn thấy dáng vẻ đờ đẫn của người ngọc, liền kinh ngạc nói: “Đội trưởng Đường, cô sao thế?”
Đường Nguyệt Dao giật mình tỉnh lai, vội vàng lắc đầu nói quanh co: “Không có. . . không có gì!”
Nàng không muốn thừa nhận chuyện mình bị tên này làm cho rung động!
Rõ ràng anh ta đã rất lợi hại trên phương diện học thuật, hiện giờ, đến cả y thuật cũng lợi hại như vậy nữa, đây là quái vật gì chứ!
“Vị đội trưởng Đường này là đội trưởng trong một công ty an ninh của tôi, cô ấy vừa từ nước ngoài trở về, thân thủ rất lợi hại!”
Diệp Mặc giới thiệu sơ lược một chút.
Bác sĩ Từ mỉm cười, vội vàng lên tiếng chào hỏi.
“Tên này, đúng là. . . đúng là rất lợi hại!”
Đường Nguyệt Dao nhìn Diệp Mặc bước đi thì thì thào một câu, nhưng sau đó, nàng lại nhíu chiếc mũi ngọc tinh xảo, hừ một tiếng, nàng không tình nguyện lắm.
Dù anh ta lợi hại đến đâu, thì vẫn chỉ là một tên đểu!
Đường Nguyệt Dao oán thầm vài câu rồi mới cất bước đi theo.
Đám người rời đi, trong phòng bệnh liền chìm vào tĩnh lặng.
Bốn người nhà họ Ninh đều hiện lên vẻ thất hồn lạc phách.
Gương mặt Uông Bích Hồng tái nhợt, thân thể thỉnh thoảng lại run lên, dường như không còn có sức lực để đứng yên nữa.
Bà ta bước vài bước tập tễnh đến ghế sô pha, ngồi xuống rồi lầm bầm như nói mê sảng: “Giờ. . . giờ phải làm sao đây?”
“Tên chó chết này!”
Sau đó, bà ta lại lộ ra vẻ kích động, rồi bắt đầu chửi rủa, mặt mũi tràn đầy oán độc và căm hận, nhưng mắng được một lúc thì bà ta lại lộ ra vẻ chán nản và sa sút, rồi lại khóc nức nở, dần dần biến thành gào khóc.
Ninh Hoằng Đào dựa vào tường, chán nản ngồi bệt xuống đất.
Anh ta đã tuyệt vọng rồi!
Tập đoàn Vạn Hưng thì sắp phá sản, còn mạng của cha lại nằm trong tay tên khốn kia, nhà họ Ninh của anh ta đã không còn chút hy vọng nào!
Anh ta nghe thấy tiếng gào khóc của mẹ thì chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, đành phải thống khổ mà bịt kín lỗ tai.
Ninh Đức Phát nằm trên giường thì vẫn ngốc trệ như cũ.
Rất lâu sau, thân thể ông ta mới run lên, rồi cũng bắt đầu khóc thảm, nước mặt đã tuôn đầy trên mặt.
Giờ phút này, ông ta mới cảm nhận được một tia hối hận, nếu như lúc trước mình đối xử với mẹ con cô ấy tốt một chút, thì bây giờ, chính mình cũng không phải nhận kết cục đắng như này, tất cả. . . đều là báo ứng!
……
“Đội trưởng Đường, đi theo tôi!”
Diệp Mặc trò chuyện và tham khảo vài ca bệnh với đám người bác sĩ Amano xong, thì dẫn Đường Nguyệt Dao rời đi.
“Phải . . . phải đi khám thật à?” Đường Nguyệt Dao nói quanh co một câu, “Tôi cảm thấy, tôi không có vấn đề gì!”
“Không có vấn đề thì tại sao cô đến bệnh viện? Đội trưởng Đường, cũng không phải tôi khám cho cô, nên cô cũng không cần xấu hổ.” Diệp Mặc bật cười nói: “Nếu như kiếm tra xong mà vẫn không có vấn đề gì, thì tất nhiên là tốt rồi!”
“Được . . . được rồi!” Đường Nguyệt Dao rất không tình nguyện nhưng vẫn đi theo.
Khi gặp chuyên gia, nàng chỉ nói mình đi tiểu hơi nhiều, kiểm tra một chút thì lại đi thử máu.
Khi cầm kết quả, Đường Nguyệt Dao liền cố tình cho Diệp Mặc xem, hừ nói: “Xem đi! Tôi đã nói là không có vấn đề rồi mà!”
“Không có việc gì là tốt nhất!” Diệp Mặc mỉm cười, “À đúng rồi, đội trưởng Đường, vài ngày nữa cô sắp xếp người đi nước H nhé! Mang theo nhiều người một chút!”
“Nước H?” Đường Nguyệt Dao hơi giật mình.
Diệp Mặc cười nói: “Là thế này, vài ngày nữa tôi và phu nhân tôi sẽ qua nước H chơi vài ngày, dù sao bên đó cũng không phải trong nước, cho nên tôi hơi bận tâm.”
“Ừm!” Đường Nguyệt Dao gật đầu, trong lòng lại bắt đầu vui vẻ.
Cuối cùng cũng không cần làm bảo vệ nữa rồi!
Nàng hỏi: “Vệ sĩ bên người, hay là . . .?”
Diệp Mặc nói: “Bảo vệ từ xa đi! Tôi không muốn để cho cô ấy biết!”
“Phu nhân của anh. . . có đẹp không? Có ảnh chụp không, đến khi đó phải nói cho tôi biết hành trình, để tôi còn sắp xếp.”
“Ảnh chụp. . .để sau đi! Đến lúc đó thì cô sẽ biết!” Diệp Mặc nói xong thì đi cùng Đường Nguyệt Dao ra ngoài.
Đường Nguyệt Dao lên xe của mình, nàng cầm ly trà sữa vẫn chưa uống xong lên, lại uống vài ngụm rồi nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ.
“Phu nhân của anh ta sẽ ra sao đây?”
Nàng lại lẩm bẩm: “Nhất định là rất xinh đẹp!”
Nàng vẫn luôn rất tự tin với dung mạo của mình, đám đàn ông kia nhìn thấy nàng thì ít nhiều cũng sẽ ngây người hoặc nhìn lâu hơn một chút, nhưng tên này thì lại không như vậy, thậm chí lần đầu tiên gặp mặt ở Hoa Thiên An Phòng thì anh ta còn rất bình thản.
Loại phản ứng thản nhiên đó giống như anh ta thường xuyên nhìn thấy tuyệt sắc giai nhân vậy.