Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 922 - Chương 922: Dương Mạn Ny: Mị Lực Vẫn Quá Lớn!

Chương 922: Dương Mạn Ny: Mị lực vẫn quá lớn! Chương 922: Dương Mạn Ny: Mị lực vẫn quá lớn!

“Mặc kệ đi!”

Một lát sau, nàng lắc lắc đầu, đem những suy nghĩ này vứt ra khỏi đầu.

Dù sao vợ anh ta có xinh đẹp hay không thì cũng không có liên quan gì đến nàng.

Đường Nguyệt Dao uống nốt ly trà sữa, rồi mới khởi động xe, rời đi.

Diệp Mặc rời khỏi bệnh viện thì đi đến châu báu Linh Tú một chuyến, sau đó lại đi qua Hoa Thiên An Phòng gặp Ngô Diệu Long, nói cho ông ta sắp xếp một nhóm người qua nước H.

Về đến nhà, đã là 4 giờ chiều.

“Anh về rồi!”

Hai cô gái đang ở trên gác thu dọn đồ đạc.

Hôm nay, có rất nhiều hàng được mang đến, hai cô gái đều bận rộn thu thập.

Ngọc Tình nghe thấy tiếng động dưới nhà mới đi xuống, nàng chỉ mặc một chiếc áo trắng đơn giản, cộng thêm một chiếc quần jean bình thường.

Nhưng đường cong bốc lửa và kinh người của nàng vẫn cực kỳ hấp dẫn.

Nàng đi qua, đang định ôm lấy Diệp Mặc, nhưng khi đến gần thì nàng lại dừng lại, nhếch môi đỏ, nói thầm: “Thôi, cả người em toàn mồ hồi!” Nàng nói xong thì bỏ tay xuống.

“Không có chuyện gì!” Diệp Mặc mỉm cười, tiến lên một bước, ôm nàng vào ngực.

Thân thể mềm mại của người ngọc trong ngực lập tức căng cứng, nhưng rất nhanh đã buông lỏng xuống, mặc cho Diệp Mặc ôm, nàng cũng vươn tay ôm chặt lấy vòng eo rộng lớn của Diệp Mặc.

Gương mặt của nàng dựa vào vai Diệp Mặc, lại khẽ ngửi ngửi mùi trên người Diệp Mặc.

Sao . . . sao không có chút mồ hôi nào nhỉ?

Nàng hơi chau mày, trong lòng thấy khá kinh ngạc.

Bây giờ là mùa hè, coi như lái xe ra người thì cũng sẽ có chút mồ hôi! Nhưng mà Diệp Mặc lại không có chút mồ hôi nào, da thịt trơn bóng vẫn khô mát như cũ, toàn thân tràn đầy mùi thơm ngào ngạt chứ không có chút mùi mồ hôi nào.

Diệp Mặc ôm lấy nàng, nhẹ nhàng hít hà một hơi, liền có thể ngửi được mùi thơm cơ thể quen thuộc trên người nàng, còn trộn lẫn với mùi mồ hôi, tạo thành một mùi hương có vài phần dụ hoặc, cám dỗ, khiến cho tâm thần hắn rung động.

Trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh toàn thân nàng đổ mồ hôi đầm đìa. . .

Hình như Tô Ngọc Tình cảm nhận được thứ gì đó, nên gương mặt xinh đẹp đã hơi ửng đỏ.

Nàng khẽ cắn bờ môi đỏ, hờn dỗi nói: “Anh đang nghĩ cái gì vậy!”

Đôi mắt đẹp tươi sáng của nàng hơi híp lại, nổi lên một vệt ánh nước, đến cả cơ thể cũng đã mềm nhũn ra, nơi đáy lòng thỉnh thoảng lại nổi lên một loại cảm giác tê tê dại dại giống như điện giật.

Loại cảm giác này khiến cho nàng thấy hơi thẹn thùng.

Trước kia, rõ ràng nàng không dễ động tình như vậy. . .

Lúc này, lại có tiếng bước chân truyền xuống, rồi giọng nói của Dương Mạn Ny cũng truyền xuống: “Anh về rôi à!”

Mặt Tô Ngọc Tình lập tức đỏ lên, nàng vội vàng đẩy Diệp Mặc ra.

Dương Mạn Ny ở tầng hai ngó xuống, hô lên: “Ngọc Tình, bọn nhỏ sắp tỉnh dậy rồi, em mau lên xem đi, Diệp Mặc, anh lên đây giúp chuyển cái tủ coi!”

“Đúng, anh đi lên chuyển tủ đi! Bọn em không bê nổi mấy cái ngăn tủ đấy!”

Tô Ngọc Tình gật đầu, rồi kéo tay Diệp Mặc đi lên gác.

Diệp Mặc đi theo sau, ánh mắt của hắn đã khôi phục thanh minh.

Hai người đi lên gác, Ngọc Tình buông tay ra, chạy đi xem hai đứa bé.

“Bên này!” Dương Mạn Ny vẫy tay gọi Diệp Mặc, dẫn hắn đi qua một gian phòng khác.

Trên người cô mặc một bộ quần áo bó sát màu đen bằng tơ, hết sức mỏng manh và mềm mại, lại dán chặt vào ra thịt, dáng người uyển chuyển nở nang, phong thái thanh thục của cô được hiển lộ ra vô cùng rõ ràng.

Từ phía sau còn có thể nhìn thấy đường cong từ mông xuống eo vô cùng khiêu gợi của cô.

Chiếc váy bó sát, nên có thể nhìn thấy rõ ràng hai bờ mông to lớn tròn trịa như trái đào mật, đường cong sung mãn tràn đầy co giãn này có một loại lực trùng kích vào thị giác rất mạnh.

Bên dưới lại là một đôi đùi ngọc trắng như tuyết, trơn bóng mà thẳng tắp, lại thêm một chút nhục cảm, để cho đôi chân này càng gợi cảm hơn.

Toàn thân trên dưới của nàng đều lộ ra một loại thành thục, phong vận vũ mị, loại phong thái này đối với bất cứ người đàn ông nào thì đều là một loại dụ hoặc trí mạng.

Diệp Mặc quét mắt liếc qua một chút, rồi liền di chuyển ánh mắt qua chỗ khác.

Hắn ở chung với Dương Mạn Ny đã lâu, nên cũng đã nhìn thấy nhiều, cho nên cũng có sức chống cự nhất định.

Dương Mạn Ny đi được vài bước thì dừng lại, quay người vẫy tay với Diệp Mặc.

“Phòng này!” Cô nói xong thì đi vào phòng.

Đây là một gian phòng khá rộng lớn, ban đầu còn trống không, bây giờ thì đã bị hai cô gái đổi thành phòng quần áo, dùng để trưng bày các loại túi xách và quần áo dư thừa.

Dương Mạn Ny chỉ về phía mấy cái ngăn tủ, nói: “Chuyển mấy cái ngăn tủ này qua bên này là được! Còn mấy cái này thì chuyển qua bên kia!”

“Sao lại rơi rồi!” Dương Mạn Ny nói xong thì đi qua một bên, ngồi xổm xuống để nhặt chiếc túi xách rơi xuống đất.

Cô vừa khom người ngồi xuống thì chiếc váy bị kéo căng, đường cong của bờ mông tròn trịa lại hiện ra rõ ràng, nhìn trông cực kỳ mê người.

Thân thể của cô hơi cúi xuống, cổ áo cũng rộng mở, phong cảnh mê người bên trong cũng lộ ra ngoài.

Ban đầu cô vẫn chưa ý thức được, đến khi nhặt túi lên thì cúi đầu nhìn một chút, lúc này cô mới chú ý đến, khuôn mặt kiều diễm lập tức đỏ lên, cảm giác hơi quẫn bách.

Gương mặt của Dương Mạn Ny vốn đã cực kỳ xinh đẹp và kiều diễm, vũ mị, khi hai má cô nổi lên hai áng mây đỏ, thì lại càng lộ ra vẻ xinh đẹp và long lanh rung động hơn.

Cô nhìn trộm về phía Diệp Mặc, khi thấy Diệp Mặc không nhìn mình thì mới thở phào một hơi, rồi cuống quít đứng thẳng người.

Cô đặt chiếc túi xách qua một bên, rồi đưa tay sửa sang lại quần áo, lại kéo cổ áo lên cao hơn một chút.

Bình Luận (0)
Comment