Diệp Mặc nhìn hai bên một chút, rồi đi đến trước một cái ngăn tủ, khẽ vươn tay, rồi nâng lên.
“Chuyển qua bên kia à!”
“Để tôi bê đỡ cho!” Dương Mạn Ny định đi qua giúp.
“Không cần đâu!” Diệp Mặc mỉm cười, đối với hắn thì mấy cái này quá nhẹ.
“Khỏe thế!” Dương Mạn Ny nhìn thấy thế thì hơi giật mình, môi đỏ cũng đã hơi nhếch lên.
Ngay sau đó, cô lại nghĩ đến thứ gì nên gương mặt lại đỏ lên, cô cũng từng nhìn thấy cơ bụng và và các cơ bắp của Diệp Mặc, cho nên Diệp Mặc khỏe như vậy cũng là rất bình thường.
Cô híp đôi con ngươi vũ mị, nhìn về phía Diệp Mặc.
Diệp Mặc vẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, có thể nhìn thấy cơ thể tráng kiện ở bên dưới chiếc áo.
Trong lúc nhất thời, cô nhìn đến mức hoảng hốt, ánh mắt cũng trở nên mê ly.
Rất nhanh, Diệp Mặc đã chuyển xong tất cả các ngăn tủ vào vị trí chỉ định, hắn vỗ tay một cái, rồi cười thoải mái: “Xong rồi!”
Dương Mạn Ny hơi giật mình tỉnh lại, “A! Nhanh thế à!”
Cô khẽ hít một hơi để bình phục tâm tình của mình, rồi giả bộ như không có chuyện gì xảy, cô tiến lên cầm mấy cái túi xách, rồi bắt đầu bày biện lên tủ, ngăn tủ hơi cao, tầng cao nhất còn cao hơn cô, cô kiễng chân lên mà con không với tới.
“Để tôi!” Diệp Mặc tiến lên, cầm chiếc túi trong tay Dương Mạn Ny, rồi đặt lên trên.
“A! Được rồi!” Dương Mạn Ny lúng túng một câu, cô đã hơi thất thần.
Diệp Mặc đứng rất gần, dường như đã đứng sát bên người cô, trên người Diệp Mặc còn tản ra một mùi hương thơm ngát khiến cho cô có chút ý loạn thần mê.
Thình thịch! Thình thịch!
Khoảnh khắc đó, trái tim cô đã gia tốc, bắt đầu đập thình thịch.
Toàn thân trên dưới đều cảm thấy khô nóng khó chịu, khiến cho gương mặt của cô lại càng đỏ hơn, lại còn nóng lên giống như đang bốc cháy vậy.
Diệp Mặc bày xong mấy chiếc túi xách thì lại hỏi: “Còn nữa không?”
Dương Mạn Ny lập tức cúi đầu, cô có chút không dám nhìn vào Diệp Mặc, nên chỉ chỉ tay về một bên. “A! Còn có mấy cái này!”
“Được rồi!” Diệp Mặc đi qua cầm túi lên bày, sau khi xong thì vỗ vỗ tay, lại nhìn hai bên một chút, nói: “Sau này mà rảnh rỗi thì tôi sẽ cải tạo lại phòng này, như vậy sẽ đẹp hơn.”
“Ừm!” Dương Mạn Ny cũng không nghe thấy Diệp Mặc đang nói gì, cô chỉ gật đầu theo bản năng, rồi đáp lại một câu.
Diệp Mặc nhìn đồng hồ, cười nói: “Không còn sớm nữa, tôi xuống nấu cơm đây, cô tiếp tục đi!”
Hắn nói xong thì quay người đi qua ngoài.
Dương Mạn Ny nghe thấy tiếng bước chân đi xuống nhà thì mới vỗ ngực một cái, thở phào một hơi.
Phù!
“Diệp Mặc này. . .”
Bàn tay của cô đặt lên ngực, vẫn còn cảm nhận được nhịp đạp xao động của trái tim như cũ, cô không khỏi cười khổ, mị lực của Diệp Mặc vẫn lớn như vậy!
Dương Mạn Ny bình phục tâm tình, cô lại nhìn hai bên một chút rồi lầm bầm.
“Cũng khá ổn rồi đấy!”
Cũng đâu vào đấy rồi, điều chỉnh thêm một chút nữa là ok.
“Nhiều mồ hôi quá!”
Dương Mạn Ny sờ lên tay và cổ thì thấy có rất nhiều mồ hôi, sờ tới sờ lui cứ ẩm ướt, dinh dính, rất không thoải mái.
“Tranh thủ thời gian làm cho xong rồi còn đi tắm rửa!”
Dương Mạn Ny thì thào một tiếng, rồi cất bước tiến lên phía trước.
Đi được vài bước thì cô lại hơi giật mình, chỉ cảm thấy phía dưới cũng có một trận ẩm ướt, khi cô bước đi lại cực kỳ không thoải mái.
“Nhiều. . . mồ hôi như vậy sao!”
Gương mặt vũ mị của cô đã đỏ lên, kiều diễm mà ướt át.
Dương Mạn Ny thu dọn một lát thì ngoài cửa có tiếng bước hân.
Tô Ngọc Tình ôm hai đứa bé đi vào phòng.
“Chị Mạn Ny, xong chưa?”
“Ừm! Xong rồi!”
Dương Mạn Ny đi qua ôm lấy bé gái Tĩnh Tĩnh, rồi lại cúi người hôn lên gương mặt mũm mĩm hồng hồng kia một cái.
Tô Ngọc Tình đi vào nhìn ngó bốn phía một lúc, rồi cười nói: “Ổn đấy nhỉ!”
Hôm nay, hai nàng đã bận rộn cả ngày để thu dọn mấy gian phòng, cuối cùng cũng đã xong xuôi.
Dương Mạn Ny lau lau cổ, toét miệng nói: “Chị phải đi tắm rửa đây, nhiều mồ hôi quá!”
Tô Ngọc Tình cũng nói: “Em cũng vậy, nhiều mồ hôi lắm!”
Dương Mạn Ny chợt cười, nói: “Hay là tắm chung đi!”
Hai người có quan hệ rất thân thiết, mỗi khí Diệp Mặc không có ở đây thì hai người đều ôm nhau ngủ, có lúc cũng sẽ tắm rửa cùng nhau, kỳ lưng cho nhau.
“Cũng được! Nhưng mà bọn nhỏ. . .” Tô Ngọc Tình hơi do dự.
Dương Mạn Ny cười nói: “Để Diệp Mặc trông một lúc là được mà!”
Tô Ngọc Tình nghĩ nghĩ, lại nói: “Đi xuống xem trước đi, chờ anh ấy nấu gần xong thì chúng ta lại tắm, tắm xong thì lại ăn cơm, như vậy mới sạch sẽ, bằng không thì người đầy mồ hôi không ăn nổi cơm đâu!”
“Được!”
Hai cố gái mang hai đứa bé xuống nhà, rồi đi dạo một vòng nhà bếp.
Tô Ngọc Tình nhìn thấy đồ ngon thì không nhịn được, liền vươn tay cầm một con tôm rồi nhét vào miệng thơm, nhai vài cái rồi lại không ngừng gật đầu tán thưởng.
“Ừm! Ngon quá!”
Nàng ăn xong một con thì lại liếm môi vì vẫn chưa thỏa mãn.
Diệp Mặc làm xong một món ăn nữa thì rửa tay, cởi tạp dề.
“Hai người đi tắm rửa đi!”
Đồ ăn cũng sắp xong rồi, chờ hai cô gái tắm xong thì lại làm thêm một món nữa là xong.
“Vậy. . . vậy liền giao cho anh!”
Dương Mạn Ny đưa bé gái qua, khi ánh mắt tiếp xúc với Diệp Mặc thì cô cũng hơi mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.
“Ngọc Tình, đi, bọn mình đi tắm!”
Dương Mạn Ny lại kéo Tô Ngọc Tình chạy lên gác.