Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 924 - Chương 924: Tô Ngọc Tình: Như Vây Có Phải Có Vấn Đề Hay Không?

Chương 924: Tô Ngọc Tình: như vây có phải có vấn đề hay không? Chương 924: Tô Ngọc Tình: như vây có phải có vấn đề hay không?

Dương Mạn Ny vươn tay ra sau để tìm khóa kéo, nhưng mãi mà vẫn không sờ thấy.

“Để em cởi cho!”

Tô Ngọc Tình nhìn thấy thế thì cười một tiếng, rồi tiến lên kéo khóa kéo xuống.

Tô Ngọc Tình hé miệng cười một tiếng, rồi lại cảm thán: “Chị Mạn Ny, da thịt của chị . . . đẹp quá!”

Da thịt và phong thái của chị Mạn Ny không giống như nàng, thân thể của chị Mạn Ny cũng đầy đặn hơn, có nhục cảm hơn, càng thành thục hơn, mà nàng thì gầy hơn một chút, da thịt cũng càng băng nhuận hơn một ít.

Không thể nói cái nào tốt hơn, chỉ có thể nói rằng mỗi người một vẻ.

“Nào có đẹp bằng em chứ!” Dương Mạn Ny bật cười.

Tuy rằng cô bảo dưỡng rất tốt, nhưng dù sao cũng đã hơn 30, chắc chắn trạng thái của da thịt sẽ không bằng Ngọc Tình.

“Có phải. . . chị béo hơn rồi không?”

Dương Mạn Ny cởi váy xong thì đứng trước gương soi soi một lúc, cơ thể của cô vốn đã có chút nhục cảm, nhưng dường như bây giờ lại còn nhiều hơn trước vài phần, chỉ cần vỗ nhẹ vào thì những gợn sóng kia sẽ mãnh liệt hơn trước kia.

“Hình như béo hơn một ít!” Tô Ngọc Tình cũng vừa cởi quần áo xong, nàng cẩn thận quan sát một lát, rồi trịnh trọng nói: “Em cảm thấy, em cũng béo hơn rồi, tất cả đều tại Diệp Mặc làm đồ ăn quá ngon mà!”

“Ừm đúng! Tất cả đều tại anh ta!” Dương Mạn Ny cũng quở trách theo, nói xong thì lại cười.

“Em . . . em đều béo những chỗ cần béo thôi!” Dương Mạn Ny đánh giá Tô Ngọc Tình một chút rồi lại cười, cô lại vươn tay vỗ vỗ lên vòng eo mềm mại như rắn nước kia, rồi thở dài: “Trơn bóng mềm mại!”

“Nào có chứ!” Tô Ngọc Tình đỏ mặt cúi đầu nhìn xem, “Em đi vào trước!”

Nàng nói xong thì lập tức quay người đi vào phòng tắm.

Dương Mạn Ny đứng lặng người ở trước gương một lúc lâu rồi mới quay người đi vào phòng tắm, cô vừa đi vừa trút bỏ nốt bộ đồ lót ở trên người, nhẹ nhàng vò một cái, rồi ném vào trong cái sọt ở bên cạnh.

Lại sờ tay thì thấy đầu ngón tay vẫn còn có mồ hôi.

“Chị Mạn Ny! Chị cảm thấy, em như vậy. . . có phải có vấn đề hay không?”

Tô Ngọc Tình vừa kỳ lưng cho người ngọc ở phía trước, vừa nhỏ giọng kể những chuyện khó xử của mình cho Dương Mạn Ny nghe.

Dương Mạn Ny nghe xong thì không khỏi bật cười.

Đây nào phải là vấn đề gì chứ!

Đây là chuyện rất tự nhiên mà!

Mị lực của Diệp Mặc đúng là rất lớn, chính bản thân cô không tiếp xúc quá nhiều mà còn có chút không ngăn cản nổi, huống chi là người ngày nào cùng kề sát bên gối như Ngọc Tình thì làm sao có thể ngăn cản được.

Cô cảm thấy những phản ứng như vậy là quá bình thường.

Tô Ngọc Tình nghe Dương Mạn Ny an ủi thì gật đầu, nàng cũng hơi bình thường trở lại. “Bình thường à! Cũng đúng nha!”

“Nào, để chị kỳ cho em!”

“Ai nha!”

Hai bàn tay kia có chút không an phận, luôn luôn chạm vào những nơi không nên chạm.

Hai người ngọc đùa giỡn nữa tiếng mới rời khỏi phòng tắm, lau khô người, rồi khoác thêm đồ ngủ đi xuống nhà.

Tô Ngọc Tình ngồi xuống bàn cơm, vuốt vuốt mái tóc rồi cười nói: “Thoải mái hơn nhiều rồi!”

Lúc này, Diệp Mặc đã đem đồ ăn mang lên.

Khi đang ăn cơm, mọi người hàn huyên trò chuyện, Diệp Mặc bỗng nhiên hỏi: “Bọn nhỏ ở bên này, hay là đi theo anh về bên kia?”

Ngày mai, Diệp Mặc sẽ về bên kia để làm hộ chiếu, giấy tờ các thứ đều ở quê nhà, cho nên Diệp Mặc chỉ có thể về nhà.

“Để các con ở đây với em đi! Đi đi lại lại rất phiền phức, mà các con cũng sẽ mệt mỏi nữa!” Tô Ngọc Tình nghĩ nghĩ rồi nói: “Dù sao mấy ngày này em và chị Mạn Ny đều không có việc gì, có thể chuyên tâm chăm sóc các con, anh cứ về làm hộ chiếu đi, . . .Chờ anh quay lại thì chúng ta sẽ xuất phát!”

“Đúng không! Chị Mạn Ny!” Nàng nói xong còn nhìn về phía Dương Mạn Ny.

“Ừm!” Dương Mạn Ny đang gắp một miếng thịt, cô rất muốn ăn, nhưng mà do dự một chút thì lại buông xuống.

“Vậy cũng được, ngày mai anh sẽ về một mình!” Diệp Mặc gật đầu.

Ngọc Tình cũng biết làm thức ăn bổ sung cho bọn nhỏ, tuy rằng mùi vị hơi kém hắn một chút, nhưng mà bọn nhỏ vẫn ăn, cho nên không có vấn đề gì.

Vừa hay về nhà thăm cha mẹ luôn.

Ăn uống dọn dẹp xong, Diệp Mặc liền đi vào phòng làm việc để mở live stream.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Mặc cho hai đứa bé ăn xong, chờ Ngọc Tình ngủ dậy thì hắn mới rời đi, giữa trưa máy bay đã hạ cánh, buổi chiều Diệp Mặc chạy về nhà đi làm hộ chiếu.

Khi Diệp Mặc về đến nhà, thì đã là chạng vạng tối.

“Cha con đang ở trong xưởng rồi! Lát nữa sẽ về!”

Mẹ Diệp mang đồ ăn lên bàn, rồi đón Diệp Mặc vào nhà, “Bọn nhỏ không đi cùng con à? Cũng tốt, bay tới bay lui rất phiền phức, con không ở thêm vài ngày à? Được được, công việc quan trọng hơn.”

Hai mẹ con trò chuyện một lúc, thì có một chiếc xe dừng lại ngoài cửa, là Cha Diệp đã trở về.

Cha Diệp mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây, giày da sáng bóng, đến tóc cũng được chải chuốt tỉ mỉ, cả người đều rất phấn chấn.

Ông cầm theo chiếc cặp công văn, sải bước đi vào trong nhà.

Khi nhìn thấy Diệp Mặc ra đón thì lại cười nói: “Con về rồi à! Trong xưởng có chút chuyện nên cha mới về muộn một chút, dạo này kinh doanh cũng không tệ lắm, con không cần lo lắng, tuy rằng cha con không có bản lĩnh gì quá lớn, phát triển công xưởng thì chưa nói, nhưng giữ gìn cái đã có thì vẫn làm được!”

Ông tiến lại gần, cười cởi mở nói: “Con muốn đi nước H à? Đúng là nên ra ngoài chơi một chút, nghỉ ngơi cho thư giãn thoải mái tinh thần.”

Người một nhà hàn huyên một lúc, rồi mới ngồi xuống ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Cha Diệp lại đi rửa bát.

Mẹ Diệp thì lôi kéo Diệp Mặc qua một bên để hỏi cái này hỏi cái kìa.

Vất vả lắm con trai mới về được một chuyesn, nên tất nhiên bà phải tâm sự một chút rồi.

Trò chuyện được một lát, Mẹ Diệp lại càm ràm một câu: “Khi nào con mới dẫn Ngọc Tình về, mẹ thấy nhớ nhớ con bé rồi.”

Bà cực kỳ yêu thích người con dâu này, nên cũng thường xuyên nhắc đến nàng.

Bình Luận (0)
Comment