Diệp Mặc ở nhà hai hôm, rồi lái xe trở về thành phố H.
Hắn đi qua Phác Ngọc gặp Quan Tuyết, lại đưa cho nàng một số bản thiết kế mới, ngồi chơi một lúc, rồi mới đi qua bên đối diện gặp Tề Diệu Huy, sau đó, Diệp Mặc lại đi xuống công ty Thiên Hành ở bên dưới.
Diệp Mặc gõ cửa văn phòng tổng giám đốc rồi đi vào trong, người ngọc bên trong vội vàng đứng dậy chào hỏi: “Ông chủ!”
Diệp Mặc đi vào, cười nói: “ Cô vừa về à!”
“Ừm! Sáng nay mới trở về, vừa ngồi chưa được bao lâu!” Ninh Vũ Đình đi qua một bên đun nước pha trà.
Hình như nàng có chút không yên lòng, thỉnh thoảng lại quay đầu liếc mắt nhìn Diệp Mặc.
Nàng do dự một chút, rốt cuộc cũng mở miệng: “Hôm nay, người kia. . . gọi điện thoại cho mẹ tôi!”
“Vậy sao?” Diệp Mặc hơi giật mình, nhưng cũng không thấy bất ngờ.
“Ừm!” Nàng vừa pha trà vừa đáp lời.
Thần sắc của nàng có chút hoảng hốt, cũng cảm thấy rất khó tin.
Đoạn thời gian trước, tên bại hoại này đi Thiên Hải, thì nhà họ Ninh lập tức gặp tai ương, người kia còn gọi điện thoại cầu xin mẹ, sau này còn nghe nói, ông ta tức giận đến mức hôn mê, phải vào viện cấp cứu.
Từ đó về sau, người nhà đó lại gọi điện thoại rất nhiều, không phải để cầu xin, trái lại là để chửi rủa, mắng chửi người, mà còn mắng rất khó nghe.
Nhưng cuộc điện thoại hôm qua lại là cầu xin, hình như còn khóc ròng ròng cầu xin mẹ tha thứ, còn nói cái gì mà để tên bại hoại này nhanh đi cứu ông ta, ý của ông ta giống như là chỉ có tên bại hoại này mới có thể cứu được ông ta vậy.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, cho nên nàng mới càm thấy rất khó tin.
Tuy rằng tên bại hoại này biết chút y thuật, nhưng cũng không lợi hại đến trình độ đó chứ!
Người kia lại có tiền, còn sợ không tìm được chuyên gia nào khác hay sao? Tại sao phải đi cầu xin tên bại hoại này chứ?
Còn nữa, tên bại hoại này đã làm gì để cho thái độ của nhà bọn họ chuyển biến nhanh như vậy?
Diệp Mặc ngước mắt lên nhìn, trịnh trọng nói: “Mẹ cô. . . bà ấy nói thế nào?”
Diệp Mặc ra tay đối phó với nhà họ Ninh này, một phần là do người nhà này quá đáng ghét, chính bản thân hắn cũng không nhịn được, một phần còn lại là tức giận thay cho Ninh Vũ Đình, nhưng xử trí nhà họ Ninh này thế nào, thì vẫn cần phải xem ý kiến của nàng và mẹ nàng.
“A? Mẹ tôi. . . bà ấy không nói gì, bà ấy chỉ nói rằng muốn gặp anh một lần, mẹ tôi cũng đã qua bên này rồi.”
Ninh Vũ Đình hơi lắc đầu, rồi bình tĩnh nhìn qua.
“Hôm nay sao? Diệp Mặc khẽ giật mình.
Ninh Vũ Đình nhỏ giọng nói: “Nếu như anh rảnh rỗi, thì hôm nay cũng được!”
“Được!” Diệp Mặc hơi trầm ngâm, rồi vẫn gật đầu.
Đúng là nên gặp mặt mẹ Ninh một lần để biết ý kiến của bà ấy, tuy rằng hắn rất ghét tên Ninh Đức Phát kia, nhưng nếu như mẹ Ninh nói là cứu, thì hắn vẫn sẽ đồng ý hoàn thành ca phẫu thuật này, coi như nể mặt mẹ Ninh đi.
“Vậy. . . tôi nói với bà ấy một chút, trưa nay chúng ta cùng nhau ăn cơm, được chứ?”
“Được!”
Ninh Vũ Đình nghe thấy thế thì cũng nhẹ nhàng thở ra, nàng rót trà ngon rồi mang qua, sau đó cầm điện thoại di động lên để gửi tin nhắn cho mẹ mình.
Hai người ngồi tâm sự, uống trà một lúc, thời gian cũng đã đến giữa trưa.
Diệp Mặc dẫn Ninh Vũ Đình đến khách sạn Bảo Duyệt.
Ninh Vũ Đình xuống xe, nhìn trái phải một chút, thì thấy một bóng người quen thuộc đang đứng ở bên cạnh cửa chính khách sạn, nàng vội vàng tiến lên đón.
“Mẹ!”
Diệp Mặc xuống xe, hắn cũng nhìn qua, đánh giá vị này một phen.
Đây là một người phụ nữ trung niên khoảng 40 tuổi, thân thể bảo dưỡng vẫn rất, vẫn thon dài tinh tế, nhưng trên mặt đã có chút nếp nhăn, đôi bàn tay cũng thô ráp hơn nhiều so với phụ nữ bình thường, hiển nhiên là đã trải qua không ít mưa gió.
Khuôn mặt của bà vẫn rất có nét, nhìn trông vẫn khá xinh đẹp, khẳng định khi còn trẻ cũng là một mỹ nhân hiếm có.
Mẹ Ninh mỉm cười nắm tay con gái mình, sau đó lại ngước mắt lên nhìn về phía bên kia, sau khi thấy người thanh niên kia thì bà không khỏi giật mình.
“Chính là . . . cậu ta à?”
“Vâng!” Ninh Vũ Đình gật đầu.
Mẹ Ninh run lên một lúc mới lấy lại tinh thần, trong lòng vẫn không ngừng sợ hãi thán phục.
Bà chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy cả, nghe con gái nói, thì người này còn vô cùng nhiều tiền, công ty Thiên Hành con gái đang làm, và cả khách sạn Bảo Duyệt sau lưng đều là của người này, mà chuyện của nhà họ Ninh cũng là người này làm ra.
Nghe con gái này, thì người này còn rất có tài hoa và năng lực, nói tóm lại là con gái đã khen người này lên đến tận trời.
Bây giờ bà chỉ mới gặp mặt, nhưng quả nhiên là bất phàm!
Chỉ tiếc là đã có con rồi, mà nghe con gái nói thì mẹ của hai đứa bé đó chính là vị Tô Thiên Hậu đang rất nổi tiếng kia.
Sau khi biết chuyện này thì bà đã rất lo sợ, lo sợ Vũ Đình sẽ dẫm lên vết xe đổ của bà, nhưng mà Vũ Đình đã nói, hai người bọn họ không có loại quan hệ đó, cả hai đều rất trong sạch, lúc trước bà cũng không tin, nhưng bây giờ nhìn thấy tận mắt thì đã hơi tin.
Người này rất ưu tú, nên chưa chắc đã nhìn trúng còn gái của mình.
Dù sao, vị Tô Thiên Hậu kia cũng xinh đẹp hơn con gái của mình vài phần, cũng được coi là nữ thần quốc dân, là một người xinh đẹp như tiên nữ trên trời.
Diệp Mặc tiến lên, lễ phép chào hỏi: “Chào dì!”
Mẹ Ninh mỉm cười nhiệt tình, “Tôi . . . gọi cậu là Tiểu Diệp được không?”
“Vâng! Chúng ta vào trong trước đi!”
Diệp Mặc cười, rồi dẫn hai ngời đi vào trong, đi thang máy lên khách sạn, rồi lại tiến vào phòng riêng trong nhà hàng.
“Tôi rất cảm ơn cậu vì đã chiếu cố cho Vũ Đình nhà tôi!” Mẹ Ninh rất khách khí, thỉnh thoảng lại nói lời cảm tạ.
Bà thật sự rất cảm kích Diệp Mặc, ban đầu Vũ Đình chỉ là một phóng viên giải trí, paparazi, một năm cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng hiện giờ đã là tổng giám đốc của Thiên Hành, chưa nói đến tiền, chỉ nói đến thân phận và địa vị cũng đã khác xưa nhiều, vị này chính là quý nhân của Vũ Đình rồi!
Còn cả chuyện nhà họ Ninh nữa. . .
“Dì quá khách khí rồi!” Diệp Mặc lại khoát tay.
Chờ đồ ăn được mang lên, mọi người ăn được vài miếng, thì Diệp Mặc trịnh trọng hỏi: “Dì à, chuyện kia. . . dì có ý gì không?”