Mẹ Ninh nghe thấy thế thì hơi ngơ ngác một chút.
Bà nói với vẻ do dự: “Ý của cậu là. . . có buông tha cho nhà họ Ninh không?”
Diệp Mặc cười khẽ nói: “Ý cháu là, cô có muốn cứu ông ta không!”
Nhà họ Ninh, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua, tập đoàn Vạn Hưng cũng nhất định phải phá sản, điều quan trọng bây giờ là, có cứu Ninh Đức Phát hay không.
“Cậu. . . có thể cứu ông ta?” Mẹ Ninh lộ ra vẻ kinh ngạc và khó tin.
Cuộc điện thoại ngày hôm trước, họ Ninh kia cũng đã nói, chỉ có vị này mới có thể cứu ông ta, bà vốn cho rằng, đó chỉ là do ông ta kích động quá mức nên nói lung tung, lẽ nào là thật sao?
Nhưng mà điều này, không khỏi có chút không tin!
Cậu ta còn quá trẻ, chỉ mới 24 25 tuổi thì lấy đâu ra bản lãnh cứu ông ta chứ! Họ Ninh kia bị bệnh tim rất nghiêm trọng, rất nhiều chuyên gia bên Thiên Hải đều bó tay, chẳng lẽ cậu ta lại có biện pháp?
Bà nhíu mày, đáy lòng lại có chút không tin.
“Đương nhiên!” Diệp Mặc gật đầu, cười nói: “Cháu có thể cứu ông ta, cũng chỉ cháu mới có thể cứu! Ca phẫu thuật này cũng khá đơn giản, nếu như cháu ra tay thì 100% sẽ thành công!”
Mẹ Ninh nghe xong thì miệng há hốc, mãi không khép lại được, trong đôi mắt đẹp trợn tròn kia có vẻ kinh ngạc mãnh liệt.
Chuyện này . . . lại là thật?
Ninh Vũ Đình ở một bên cũng trợn mắt há hốc mồm, gương mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Y thuật của tên bại hoại này lợi hại như vậy sao?
Trời ạ!
Nàng hít một hơi khí lạnh, tâm thần không chịu được mà rung động kịch liệt.
Lần trước tên bại hoại này khám cho mình, còn kê đơn thuốc cũng rất hữu dụng, nhưng nàng chỉ cảm thấy tên bại hoại này học qua một chút y thuật mà thôi, nào ngờ lại lợi hại đến mức chuyên gia còn không cứu được, mà tên bại hoại này vẫn có thể cứu!
“Chuyện này. . .” Mẹ Minh ngẩn ngơ nửa ngày mới lấy lại tinh thần, bà vẫn bị chấn động đến mức nói không nên lời.
Nếu như không phải vị này có thân phân cao, lai lịch lớn, con gái lại nói cậu ta rất lợi hại, thì tuyệt đối bà sẽ không tin tưởng một người trẻ tuổi lại có y thuật cao siêu đến mức độ này!
Diệp Mặc lại cười nói: “Dì à, cứu hay không cứu, đều phải xem ý của dì!”
“Dì . . .” Mẹ Ninh lập tức do dự.
Bà nhíu chặt lông mày, dường như đang giãy dụa.
Ninh Vũ Đình ở bên cạnh cũng im lặng.
Rất lâu sau, Mẹ Ninh mới mở miệng: “Tiểu Diệp, cậu. . . cậu không cần quan tâm đến ông ta đâu! Người như ông ta, không đáng để cứu!” Mẹ Ninh nói xong thì lại thở dài một hơi, giống như đã nhẹ nhõm hơn nhiều.
Bà đã nghĩ thông suốt, cứu một người rác rưởi như vậy là không đáng.
Năm đó, ông ta đã lừa gạt bà, sau khi bà mang thai Vũ Đình thì mới biết ông ta đã có vị hôn thê mà có con, còn có rất nhiều người đàn bà khác nữa, khi đó bà đã mang thai 5 tháng, cho nên không nỡ phá thai, chỉ có thể sinh con ra.
Ngậm đắng nuốt cay nuôi con gái khôn lớn.
Mẹ con bà cũng đã không có chút quan hệ gì với nhà họ Ninh kia rồi, sống chết của ông ta cũng không liên quan gì đến bà nữa.
Tiểu Diệp hỏi mình như vậy, chắc chắc cậu ta cũng không muốn cứu, không một ai sẽ đồng tình với loại người rác rưởi như vậy!
Ninh Vũ Đình ở bên cạnh cũng thở phào một hơi, rốt cuộc nàng cũng yên lòng.
Nàng chỉ sợ mẹ mình nhất thời mềm lòng, rồi muốn cứu tên rác rưởi kia.
“Vâng!” Diệp Mặc gật đầu mỉm cười.
Mẹ Ninh nói như vậy thì hắn cũng yên lòng.
“Tiểu Diệp, không nói đến ông ta nữa, chuyện nhà bọn họ thì cháu muốn làm thế nào thì làm, không cần để ý đến dì!” Mẹ Ninh mỉm cười, sắc mặt đã khôi phục bình thường, “Đúng rồi, nghe Vũ Đinh nói thì cháu đã có hai đứa bé sinh đôi rồi à? Hình như. . . vợ cháu là Tô Thiên Hậu?”
“A! Vâng, đúng thế!” Diệp Mặc trả lời.
“Tốt tốt!” Mẹ Ninh thở một hơi, trong mắt cũng lộ ra vẻ hâm mộ.
Người trẻ tuổi này rất ưu tú, nếu như thật sự là bạn trai của con gái mình thì tốt biết bao!
“Nghe Vũ Đính nói, thì cháu còn có rất nhiều công ty à?”
“Cũng coi là nhiều, hầu như mỗi ngành nghề đều có, từ trang phục, khách sạn, chữa bệnh, chế dược. . . đều có hết!” Diệp Mặc nói đơn giản một lần cho mẹ Ninh nghe.
Mẹ Ninh vừa nghe vừa líu lưỡi.
Chỉ là, bà cũng không quá bất ngờ, dù sao con gái cũng đã nói Tiểu Diệp rất giàu có, lai lịch rất lớn, hơn nữa, vị này có thể ép nhà họ Ninh đến tình cảnh này, thì cũng đã chứng minh bối cảnh của cậu ta ghê gớm đến mức nào.
Bà gật đầu, trong mắt tràn đầy tán thưởng, vẻ hâm mộ trong mắt lại đậm hơn vài phần.
Cơm nước xong xuôi, ba người đi xuống, Diệp Mặc thấy hai mẹ con Ninh Vũ Đình vẫn còn chuyện muốn nói, cho nên liền cáo từ rời đi.
“Dì, vậy. . . cháu đi trước nhé!”
“Được được! Đi thong thả!” Mẹ Ninh mỉm cười.
Hai mẹ con đứng ở cửa đưa mắt nhìn chiếc xe rời đi xa.
Mẹ Ninh quay người, dùng dôi mắt sáng rực nhìn con gái mình: “Hai đứa con . . .thật sự không có quan hệ gì?”
Ninh Vũ Đình bĩu môi, lầm bầm: “Con cũng muốn nha! Nhưng mà không có thật!”
Rõ ràng tên bại hoại kia có nhiều lúc rất xấu xa hư hỏng, nhưng khi chính mình đưa đến cửa thì lại không bị sắc đẹp của nàng quyến rũ, khiến cho nàng lúng túng nhiều lần, quả thật là tức chết!