Mẹ Ninh nghe xong thì giật mình, rồi lại cười.
Lời này. . . hình như là thật!
Tiểu Diệp rất ưu tú, còn rất chiếu cố con gái mình, làm sao con gái mình có thể không động lòng được, nhưng cũng bởi vì quá ưu tú, nên chưa chắc đã nhìn trúng con gái mình.
Bờ môi mẹ Ninh hơi giật giật, bà rất muốn khuyên con gái mình từ bỏ suy nghĩ này, nhưng suy nghĩ một chút thì vẫn không nói ra miệng.
Bà thở dài: “Tự con phải biết nặng nhẹ, biết chưa!”
“Mẹ, con biết mà!” Ninh Vũ Đình liên tục gật đầu.
Mẹ Ninh bỗng nhiên nhớ đến thứ gì, nên nói: “Đúng rồi, nhà con ở chỗ nào? Có cần mẹ qua đó dọn dẹp, quét dọn cho con không?”
“A? Không không không . . . không cần!” Ninh Vũ Đình vội vàng hoảng hốt lắc đầu.
Sao nàng có thể mẹ đi qua nhà chứ!
Trong phòng quần áo đều là các loại quần áo nàng trân tàng, nếu như mẹ mà nhìn thấy đám quần áo đó thì quá xấu hổ!
“Không cần thật à?”
Ninh Vũ Đình vội vàng nói: “Không cần! Mẹ, mẹ ở khách sạn đi! Con đặt cho mẹ phòng ở khách sạn ở Duyệt Vân Trang nhé, mẹ ở lại chơi mấy hôm luôn!”
Mẹ Ninh chau mày, oán giận nói: “Con . . . như vậy quá lãng phí tiền!”
“Không sao đâu mẹ! Bây giờ con có tiền, mẹ, con đặt khách sạn cho mẹ trước đã!” Ninh Vũ Đình vội vàng cầm điện thoại lên để đặt phòng khách sạn.
“Được rồi! Được rồi!” Mẹ Ninh không lay chuyển được con gái, nên đành phải đồng ý, hai mẹ con vừa cười nói vừa rời đi.
......
Diệp Mặc rời khỏi khách sạn Bảo Duyệt thì đi qua Duyệt Vân Trang, rồi lại đi qua bệnh viện Nhân Hoa gặp Lưu Khải Nhân, chạng vạng tối hắn trở về phòng làm việc để live stream.
Hắn tính ở bên này vài hôm để live stream và làm video, thiết kế thêm một số quần áo và châu báu, rồi lại luyện tập các kỹ năng, chờ hộ chiếu gửi đến thì sẽ bay về Đế Kinh, sau đó đi cùng hai người Tô Ngọc Tình qua nước H.
Chỉ chớp mắt, bốn ngày đã trôi qua.
Trong thời gian đó, Diệp Mặc còn đi qua bên nhà cha mẹ vợ ăn cơm.
Sáng hôm nay, cuối cùng hộ chiếu cũng đến tay, Diệp Mặc thu thập một chút rồi bay về Đế Kinh.
Rời khỏi sân bay thì leo lên xe của hàng không Thần Tinh về Lệ Cung Uyển.
Diệp Mặc vừa gửi tin nhắn cho Ngọc Tình xong, thì điện thoại di động của hắn lại vang lên, Diệp Mặc cầm lên xem thì thấy là một số lạ.
Hắn hơi do dợ, nhưng vẫn nghe máy.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói hơi là lạ: “Xin hỏi, là Diệp tiên sinh sao?”
“Đúng! Anh là. . .?” Diệp Mặc nhíu mày, khẩu âm này hình như là của người nước H.
“A! Tôi là người của tập đoàn LT, tôi đại biểu cho Tống công tử, Tống Tuấn Hạo gọi cho Diệp tiên sinh ngài!”
“Tống Tuấn Hạo?” Diệp Mặc thì thào, mày nhíu chặt hơn.
Hắn chưa từng nghe đến cái tên này!
Diệp Mặc đè lòng nghi ngờ xuống, hỏi: “Anh có chuyện gì không?”
“Tống công tử muốn hỏi ngài có nguyện ý bán cổ phần trong tay hay không? Còn nữa, Tống công tử muốn gặp mặt ngài một lần, khi nào ngài có thời gian rảnh?”
Diệp Mặc nghe xong thì chợt bừng tỉnh.
Diệp Mặc lạnh lùng nói: “Ngại quá, dạo này tôi không rảnh, nên không cần gặp mặt đâu! Còn về phần có bán cổ phần hay không thì phải xem công tử nhà anh có mua nổi không, nếu muốn mua, thì phải mua hết tất cả cổ phần trong tay tôi, chờ anh ta chuẩn bị đủ tiền thì hãy liên lạc với tôi!”
Diệp Mặc nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.
“Tống Tuấn Hạo…!”
Diệp Mặc cầm điện thoại lên mạng tìm hiểu về người này, quả nhiên là người nhà họ Tống bên nước H, là em trai của vị Tống tiểu thư, Tống Duẫn Chân kia!
Diệp Mặc đọc những tin tức ở trên mạng thì đã có một ấn tượng nhất định với người này, đây là một công tử bột tiêu chuẩn!
Sau đó, hắn lại tìm hiểu tin tức về tập đoàn LT, trong đó có một tin nói rằng bệnh tình của hội trưởng cũ tập đoàn LT đang rất nghiêm trọng, đã nằm trong phòng ICU, sinh tử khó liệu.
Diệp Mặc lẩm bẩm một tiếng: “Chẳng trách!”
Lão hội trưởng bệnh nặng, chắc chắn người phía dưới sẽ tranh giành quyền lực và tài phú của tập đoàn, tranh giành đến ngươi chết ta sống.
Trước kia, Tống tiểu thư được coi là người thừa kế của tập đoàn LT, nhưng, dù sao cô ấy cũng là phụ nữ, nên muốn ngồi lên vị trí này vẫn rất khó.
“Thôi bỏ đi!”
Một lát sau, Diệp Mặc lắc đầu, đem những suy nghĩ này vứt ra khỏi đầu.
Hắn cũng không muốn xen vào những chuyện này.
Lần này đi mình qua nước H, hy vọng đám người này đừng trêu chọc mình là được.
Diệp Mặc về đến nhà, hai cô gái vẫn đang thu dọn đồ đặc, vé máy bay cũng đã đặt xong, trưa mai sẽ bay.
“Anh về rồi à!”
“Anh xem cái mũ này của em có đẹp không?”
Tô Ngọc Tình đi qua ôm Diệp Mặc một lúc, rồi lại kéo hắn đi lên gác, cho hắn xem mấy cái mũ che nắng nàng đã chọn, đi nước H thì chắc chắn phải ra ngoài chơi, cho nên phải mang mũ.
Nàng nhếch miệng, cười duyên nói: “Em và chị Mạn Ny còn chuẩn bị đồ bơi nữa!”
“Đồ bơi?” Diệp Mặc khẽ giật mình.