“Anh muốn xem không?” Tô Ngọc Tình lại cười, trong đôi mắt đẹp tươi sáng lộ ra vài phần giảo hoạt, “Hiện giờ chưa cho anh xem! Đến khi đó thì anh sẽ thấy thôi!” Nàng cười khanh khách, rồi lại tiến lên, hôn lên môi Diệp Mặc một cái, rồi tiếp tục sắp xếp đồ đạc.
Thỉnh thoảng nàng lại lấy vài bồ quần áo ra cho Diệp Mặc xem để trưng cầu ý kiến.
“Anh thấy bộ này có đẹp không?”
“Đẹp! Quá đẹp!”
Diệp Mặc ngồi một bên, thỉnh thoảng lại gật đầu.
Mặc kệ nàng mặc quần áo gì thì cũng đẹp.
“Anh thật là!”
Tô Ngọc Tình hỏi vài lần thì đều nhận được một câu trả lời giống nhau, nàng bất đắc dĩ cười một tiếng, lại duỗi ngón tay ngọc ấn nhẹ lên mũi của Diệp Mặc, nhẹ giọng oán giận nói: “Sao bộ nào anh cũng nói là đẹp thế!”
“Bởi vì, em quá xinh đẹp, nên mặc kệ là quần áo gì thì cũng chỉ là vật làm nền cho em mà thôi!”
Diệp Mặc cười, bắt lấy cổ tay trắng của nàng, kéo nhẹ một cái, để cho nàng ngồi lên đùi mình.
Hắn lại vươn tay ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng.
Gương mặt hơi tiến về phía trước, liền có một loại xúc cảm mềm mại và tràn ngập co giãn.
“Anh này!” Người ngọc cúi đầu, trên gương mặt xinh đẹp đã nổi lên hai vệt đỏ ửng, đôi mắt đẹp tươi sáng cũng hơi híp lại, phun ra một tia xấu hổ.
Nàng đang mặc một bộ quần áo lụa khá mỏng, không thể ngăn nổi loại cảm giác ấm nóng khi da thịt chạm vào nhau.
Nàng chỉ khẽ cắn môi đỏ, hờn giận một tiếng chứ không ngăn lại.
Thật ra thì nàng cũng rất hưởng thụ loại thân mật này, mỗi khi được Diệp Mặc ôm lấy thì nàng đều sẽ có một loại cảm giác rất an toàn và ngọt ngào.
“Chị Mạn Ny qua rồi!”
Một lát sau, nàng vội vàng đưa tay vỗ vỗ vai Diệp Mặc, ra hiệu cho hắn buông tay, để cho nàng đứng lên.
Nếu như để cho chị Mạn Ny thấy cảnh này thì nàng vẫn sẽ hơi xấu hổ.
Tô Ngọc Tình đứng lên sửa sang lại vạt áo, rồi kéo dây áo vừa bị kéo xuống lên, lại đỏ mặt liếc mắt nhìn Diệp Mặc một cái.
Dương Mạn Ny vừa đi vào thì thấy mặt Tô Ngọc Tình đỏ ửng, cô liền ngơ ngác một chút, sau đó lại cười ranh mãnh nói: “Không quấy rầy hai người chứ!”
“Không! Không có!” Tô Ngọc Tình vội vàng lắc đầu.
“Vậy sao? Chị lên để cho em xem quần áo.” Dương Mạn Ny vừa nói vừa giơ mấy bộ quần áo trong tay lên, nhưng sắc mặt cô vẫn rất cổ quái.
Tô Ngọc Tình nói: “Đương nhiên, em đang trưng cầu ý kiến của Diệp Mặc thôi!”
Dương Mạn Ny đi qua, bỗng nhiên hạ giọng, nói nhỏ: “Ngọc Tình, em xem mấy món này đi, còn cả đồ bơi nữa, chị vừa thử xong, hơi nhỏ, không mặc nổi!”
“Nhỏ? Ở đâu?” Tô Ngọc Tình khẽ giật mình.
“Trên dưới đều nhỏ!” Dương Mạn Ny nói nhỏ một câu, gương mặt kiều diễm quyến rũ cũng nổi lên một vệt đỏ ửng.
Tuy rằng bộ đồ bơi đó hơi nhỏ nhưng vẫn có thể mặc, nhưng bộ đồ bơi đó vốn đã rất gợi cảm, hiện giờ lại càng lộ nhiều hơn, loại cảm giác kia rất diễm tục, rất khiêu gợi, rất gợi tình.
“Có thể mặc không?”
“Vẫn mặc được, chỉ là . . .” Dương Mạn Ny cười khổ.
Cô mua bộ đồ bơi này mấy năm trước, nhưng không có cơ hội mặc, không ngờ hôm nay lấy ra mặc thử thì đã không vừa nữa rồi.
“Vậy chắc là mấy bộ của em cũng không mặc được nữa rồi!” Tô Ngọc Tình cúi đầu nhìn xem, hàng mày hơi cau lại.
Từ khi nàng sinh con thì rất khó mặc quần áo cũ, chứ đừng nói là đồ bơi mấy năm trước.
Dương Mạn Ny nhỏ giọng nói: “Muốn đi mua vài bộ không?”
Tô Ngọc Tình nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Không cần đâu! Đến khi đó rồi tính, nếu như thật sự không mặc được, thì mua ở đó cũng được mà!”
Hôm nay còn phải sắp xếp đồ đạc, lại còn phải trông con, nào có thời gian đi mau đồ bơi chứ.
“Cũng được!” Dương Mạn Ny gật đầu, rồi lại rỉ tay Ngọc Tình vài câu, sau khi liếc mắt nhìn về phía Diệp Mặc một cái, thì cô lại cười khanh khách, rồi quay người rời đi.
Hai người bận rộn cả một buổi chiều, cuối cùng cũng xong xuôi.
Buổi tối, Diệp Mặc cũng kết thúc live stream sớm hơn mọi khi, 10 giờ hắn đã dỗ hai đứa bé đi ngủ, rồi cũng đi ngủ với Ngọc Tình luôn.
Ngày hôm sau, Diệp Mặc dậy từ 5 giờ sáng, hắn bắt đầu chuẩn bị, kiếm tra hành lý, giấy tờ của ba người, sau đó lại làm bữa sáng, chờ hai đứa bé tỉnh dậy thì cho chúng ăn no.
7 giờ hai cô gái mới tỉnh dậy, trang điểm đơn giản, ăn sáng, liền vội vàng đi luôn.
“Đi đi đi!”
Ba người ngồi chiếc Minivan kia để đến sân bay, hai người Ngọc Tình vào trước, một lát sau Diệp Mặc mới mang hai đứa bé vào, đợi một lát thì đến 11 giờ trưa, cũng là giờ đăng ký.
Hơn một giờ chiều, máy bay đã đến mục đích, hạ cánh xuống sân bay thủ đô S của nước H.
Thủ đô S, khách sạn Signiel.
Một đoàn xe dừng lại trước cửa tòa nhà.
Có người tiến lên, khom người mở cửa xe ra.
Một người ngọc mặc váy đen, dung mạo kiều diễm, vũ mị thành thục bước xuống xe, trong ngực còn đang ôm một đứa bé, cô ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà cao chọc trời trước mặt thì không khỏi sợ hãi than lên.
“Cao quá!”
Phía sau, lại có một người ngọc mặc trang phục bình thường màu trắng bước xuống xe, trên mặt nàng còn đeo khẩu trang và kính râm, gương mặt đã bị che khuất hơn nửa, nhưng vẫn có thể nhận vẻ xinh đẹp của nàng, còn cả dáng người bốc lửa, uyển chuyển kia cũng khiến cho người ta vô cùng kinh ngạc.
Nàng cũng đang ôm một đứa bé ở trong ngực.