Ào ào!
Người ngọc chui lên mặt nước, lấy khăn lông lau nhè nhẹ.
Da thịt trắng bóng vừa tắm xong lại lộ ra màu hồng hồng mềm mại.
“Chai này đi!” Người ngọc đi đến trước tủ nước hoa, cuối cùng chọn một chai nước hoa mà nàng rất ít khi sử dụng, bởi vì mùi thơm này hơi mị hoặc quyến rũ, không phù hợp với khí chất của nàng.
Nhưng lúc này, lại là mùi hương thích hợp nhất.
Tống Duẫn Chân nhẹ nhàng xịt xịt vài lần ở bộ ngực của mình, nàng còn định xịt vài lần ở bên dưới, nhưng do dự một chút thì vẫn đỏ mặt mà từ bỏ.
Da mặt nàng vẫn quá mỏng!
Nàng lại mở tủ quần áo, chọn một bộ đồ lót viền ren khiêu gợi nhất, sau đó choàng thêm áo ngủ, rất thuận tiện.
Nàng mở cửa, nhìn ngó hai bên một chút, rồi lại đóng cửa lại.
Nàng quay vào phòng ngủ, bưng kín mặt ngồi xuống bên giường.
Khuôn mặt nàng đã đỏ bừng, nóng hôi hổi, trái tim cũng đang đập thình thịch vì khẩn trương.
Nàng chưa bao giờ khẩn trương như vậy, cho dù là ngày đầu tiên nàng tiếp quản chức vị hội trưởng của công ty con tập đoàn LT, quản lý một đống người thì nàng cũng không hề khẩn trương.
Song, giờ phút này nàng lại rất khẩn trương, có chút lo lắng bất an. . .
“Không sao đâu. . .”
Bỗng nhiên, nàng thở thật sâu, đưa tay vỗ vỗ bộ ngực sừng sững kia, rồi đứng bật dật, bước nhanh đi ra ngoài.
Nhưng mà đi được vài bước, thì nàng bỗng nhiên quay đầu trở lại.
Nàng vẫn còn hơi khẩn trương. . .
Đi đi về về, ra ra vào vào một lúc lâu, sau rất nhiều lần thì cuối cùng nàng cũng lấy hết dũng khí để gõ cánh cửa kia.
“Diệp tiên sinh…”
Khi cửa mở, nàng nhìn thấy khuôn mặt kia thì thân thể mềm mại của nàng không nhịn được mà run lên, mặt cũng hơi đỏ lên, ánh mắt lấp lóe. . .
“Có chuyện gì thế? Tống tiểu thư, muộn thế này rồi cô vẫn chưa ngủ à?”
“A! Tôi không ngủ được, nên muốn qua đây tâm sự với Diệp tiên sinh!” Tống Duẫn Chân nói quanh co lòng vòng.
“Ừ! Vào đi! Diệp Mặc kéo cửa ra, mời nàng vào trong, rồi đóng cửa lại.
Hai tiếng sau thì cánh cửa này mới mở ra lần nữa.
Người ngọc cười đi ra, chỉ là, tư thế đi bộ hơi kỳ quặc
“Ai ui! Tê hết cả chân!”
Tống Duẫn Chân đi được vài bước đi cúi người vỗ vỗ lên bắp đùi, bởi vì vấn đề ăn mặc nên nàng đã ngồi hai tiếng không nhúc nhích, đôi chân đã tê rần, khi vừa đứng lên còn suýt ngã ra đất.
Nàng tập tễnh đi về phòng như vậy.
Khi về đến phòng ngủ, nàng lại che kín mặt rồi lăn lên giường.
Rốt cuộc, da mặt của nàng vẫn quá mỏng.
(Tác quay xe kinh quá, cay……)
Nàng có thể cường thế hơn một số đàn ông bình thường ở một số phương diện khác, nhưng mà ở phương diện tình cảm này thì nàng thật sự không am hiểu, không có nhiều kinh nghiệm lắm.
Tống Duẫn Chân ngửa mặt lên nhìn trần nhà, cơ thể hơi cong lại, trong đầu thì không ngừng nhớ lại những gì vừa xảy ra, khi hai người bọn họ nói chuyện trời đất thì hình như Diệp tiên sinh cũng hơi khẩn trương, cũng không dám nhìn thẳng nàng.
“Có phải anh ấy . . . đã nhận ra rồi không?”
Khi nhớ lại dáng vẻ này của Diệp tiên sinh thì nàng lại hé miệng cười, trong lòng cũng có chút đắc ý.
Diệp tiên sinh cũng không thể hoàn toàn xem nhẹ dung mạo của nàng, ít nhất thì anh ấy cũng hơi hơi động lòng, chỉ là anh ấy rất khắc chế mà thôi.
Diệp tiên sinh nghĩ đi nghĩ lại một lúc lâu, cơn buồn ngủ đánh tới, nàng cứ ngủ thiếp đi như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Mặc dậy rất sớm, hắn đi xuống nhà làm bữa sáng.
Diệp Mặc cũng chuẩn bị cho đội trưởng Đường và đám vệ sĩ Hoa Thiên An Phòng, Tống tiểu thư một phần luôn, dù sao hắn cũng là quen việc quen tay, nên cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Đường Nguyệt Dao xuống nhà, nàng nhét một cái bánh bao hấp vào miệng.
“Ngon quá!”
Khi ăn xong một lồng bánh bao thì nàng đứng dậy đi vào bếp, định lấy thêm một lồng nữa, thì bỗng nhiên nghĩ đến thứ gì, nên nhỏ giọng hỏi: “Tối hôm qua, anh và Tống tiểu thư . . .”
Khi hỏi thì nàng hơi cau mày, ánh mắt cũng lộ vẻ hơi xem thường.
Quả nhiên, người ông chủ này cũng không phải kẻ tốt lành gì!
Diệp Mặc bật cười nói: “A? Tôi và Tống tiểu thư làm sao? Ánh mắt của cô có ý gì? Chúng tôi không có gì mà! Tối hôm qua chúng tôi chủ nói chuyện trời đất thôi mà! Còn có thể làm gì! Cô nghĩ quá nhiều rồi!”
“Như vậy sao?” Đường Nguyệt Dao hơi buồn bực.
“Hình như cũng đúng nha!”
Suy nghĩ tỉ mỉ một chút, thì tối hôm qua, Tống tiểu thư đã ngây người trong phòng của anh ta rất lâu, chắc cũng phải 2 tiếng, khi đi ra thì còn tập tễnh, dáng đi rất quái dị.
Nên nàng mới cảm thấy hai người này đã làm gì đó, nhưng mà khi nghĩ lại một chút, chỉ bằng cơ thể yếu đuối này của ông chủ thì làm sao có thể lâu như vậy chứ!
Hơn nữa, còn khiến đối phương. . . thành ra như thế chứ!
Không không không, tuyệt đối không có khả năng!
Nàng vênh mặt lên, hừ một tiếng.
“Tôi đã nói rồi mà! Anh làm sao có thể khỏe như vậy được!”
“Cô nói cái gì?”
“Không có. . . không có gì! Được rồi! Tôi lấy thêm một lồng!” Đường Nguyệt Dao vội vàng chối bay chối biến, nàng cuống quít lấy một lồng bánh bao rồi quay đầu chạy.