Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 954 - Chương 954: Trở Về Nước

Chương 954: Trở về nước Chương 954: Trở về nước

Một lát sau, Tống Duẫn Chân cũng xuống nhà.

“Diệp tiên sinh, anh vất vả rồi!”

Trên mặt nàng tràn đầy nụ cười như có chuyện gì đó rất vui vẻ.

“Bệnh viện vừa gọi điện đến nói cha tôi đã có phản ứng rồi, chắc cũng sắp tỉnh dậy rồi, anh có muốn đến đó xem một chút không, chắc chắn cha tôi rất muốn gặp mặt anh một lần, còn cảm tạ anh nữa.”

“Không cần đâu!” Diệp Mặc cười từ chối.

Hắn không thích nhất là loại trường hợp bị người khác cảm ơn này.

“Vậy cũng được! Tôi đưa mọi người ra sân bay, rồi đến bệnh viện cũng được!” Tống Duẫn Chân mỉm cười, nàng cũng không nhắc lại nữa.

Cơm nước xong xuôi, mọi người thu thập một chút rồi tiến đến sân bay.

Tống Duẫn Chân vẫn đứng nhìn chiếc máy bay cất cánh, mãi cho đến khi chiếc máy bay biến mất trong tầm mắt thì nàng vẫn có chút không bình tình nổi.

“Hội trưởng, chúng ta cần phải đi rồi!”

“A!” Nàng nghe thấy tiếng của trợ lý thì mới giật mình tỉnh lại, ánh mắt vẫn nhìn về phía chân trời, trong lòng lại dâng lên một nỗi buồn vô cớ.

Tống Duẫn Chân vừa ngồi lên xe thì có điện thoại gọi đến, nàng nghe xong thì lại cười vui vẻ: “Mau đến bệnh viện! Cha tôi đã tỉnh lại rồi!”

Chỉ cần cha tỉnh lại thì nàng sẽ có thể xử lý mất ông chú kia, và cả đứa em trai không nên thân kia nữa, có cha ở đây thì sau này nàng tiếp quản tập đoàn cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, tương lai tập đoàn phát triển cũng thuận lợi hơn nhiều.

Uy vọng và cả các mối quan hệ của cha không phải thứ nàng có thể so sánh.

Rất nhanh, đội xe đã bắt đầu di chuyển về phía bệnh viện.

Mười hai giờ trưa, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Đế Kinh đúng giờ.

“Đội trưởng Đường, cô trở về nghỉ ngơi vài ngày đi, mọi người cũng thế!”

Diệp Mặc tạm biệt đám người Đường Nguyệt Dao, hắn lên xe đi đến sinh vật Thần Châu một chuyến, sau đó mới về Lệ Cung Uyển.

Bởi vì phải chiếu cố hai đứa bé, cho nên hai cô gái đều phải dậy rất sớm, sáu bảy giờ sáng đã phải dậy rôi, lại thêm buổi tối ngủ muốn, nên giờ này hai cô gái vẫn đang ngủ bù, bốn người hai lớn hai bé vẫn đang ngủ trưa rất say sưa.

Diệp Mặc đi lên nhà thì nhìn thấy cảnh này, hai cô gái và hai đứa bé vẫn ngủ không biết trời đất, nên hắn cũng không đánh thức bọn họ.

Diệp Mặc đi xuống phòng làm việc để làm một ít video thủ công, sau đó lại up lên.

……

Đế Kinh, khách sạn Bvlgari.

Phó Tư Vi tỉnh dậy, nàng duỗi lưng một cái.

Trong đôi mắt đẹp mông lung của nàng vẫn còn có chút mệt mỏi.

Tối qua nàng xem live stream của Diệp Mặc xong thì không ngủ được, mãi đến hai ba giờ sáng mới ngủ thiếp đi.

Diệp Mặc đi nước H chơi nên rất lâu rồi chưa live stream, hôm qua Diệp Mặc mới trở về.

Phó Tư Vi liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy mặt trời đã lên cao, nàng hơi nghiêng người, vươn tay sò mó bên dưới theo thói quen, sau đó lại sờ nhẹ lên ga đệm, rồi mới nhẹ nhàng thở ra.

“Cũng may mà không chảy ra ngoài!” Nàng đỏ mặt, nói thầm một câu.

Trước đó, nàng còn tưởng rằng, nỗi niềm khó nói của nàng đã hết rồi, nhưng không ngờ, chỉ mới nhìn thấy Diệp Mặc một lần như vậy mà đã tái phát, tuy rằng hiện giờ không còn nghiêm trọng như trước kia, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ xuất hiện.

Nàng co người lại để híp thêm một lúc, nhưng ngay sau đó lại nhăn mày ngồi dậy.

Loại cảm giác ướt nhẹp kia khiến cho nàng cảm thấy rất khó chịu.

Nàng rời giường, đi lấy một chiếc quần lót sạch sẽ ở trong hành lý rồi bước nhanh về phía phòng tắm.

Tiếng nước rào rào vang lên.

Rất nhanh, nàng đã thay quần áo xong, nàng vò nhẹ chiếc quần mới thay ra, rồi ném vào chiếc sọt ở bên cạch, sau đó mới đi ra ngoài.

Phó Tư Vi ngồi xuống đầu giường, nàng mở điện thoại di động ra xem, thấy đã 10 giờ rồi, còn có không ít tin nhắn của đồng nghiệp công ty và mấy người bạn.

Khi nhìn thấy mấy tin nhắn trong số đó thì nàng không khỏi nhăn mày, lộ ra vài phần bất đắc dĩ.

Lần này, nàng đến Đế Kinh là để công tác, tham gia một hội nghị luật sư, nhưng đây là chuyện vài hôm trước, nàng nghĩ rằng lâu rồi mình không đến Đế Kinh, cho nên liền xin nghỉ vài ngài để đi thăm trường đại học cũ và gặp mấy người bạn thời đại học.

Nàng còn tình cờ gặp mặt một vị đàn anh khóa trên ở trường cũ, mà cũng chính là người này đã gửi mấy tin nhắn này cho nàng.

Nhưng, dù sao nàng cũng đã quen với chuyện này, cho nên trực tiếp xóa đối thoại, cũng mặc kệ không hỏi.

Khi nhìn thấy một tin nhắn thì nàng hơi giật mình.

“Nhã Kỳ?”

Lý Nhã Kỳ này là bạn học cấp ba của nàng, hai người cũng không quá thân thiết, mặc dù cả hai đều học đại học ở Đế Kinh, nhưng cũng không có liên hệ gì, cũng là đoạn thời gian trước Lý Nhã Kỳ mới add Wechat của nàng.

Tất cả đều là vì Diệp Mặc!

Lý Nhã Kỳ vừa add Wechat thì đã hỏi rất nhiều chuyện của Diệp Mặc, hình như nghe thầy Từ nói xong còn chưa tin tưởng cho nên mới tìm nàng để hỏi chuyện này.

Hiện giờ, hai người thỉnh thoảng sẽ tâm sự vài câu, quan hệ coi như không tệ.

Phó Tư Vi trả lời bằng một tin nhắn giọng nói.

“Được! Giữa trưa cùng đi ăn cơm!”

Bình Luận (0)
Comment