Hoàng Y Y nói: “Romane!”
“Tôi biết chỗ đó! Cũng thường xuyên đến đó chơi, nơi đó tiêu phí rất cao, chơi một tối tính ra mỗi người phải hơn 10000 là ít!” Trương Bằng Hạo cười nói với vẻ khoe khoang.
Sau đó, cậu ta lại đứng lên, hét: “Anh họ của Y Y mời chúng ta đi quán bar Romane chơi! Mọi người nhanh đi thôi!”
Một đoàn người đi ra ngoài, gọi xe đi đến quán bar.
Tiến vào quán bar, Trương Bằng Hạo lại làm ra vẻ rất quen thuộc, vừa đặt mông ngồi xuống đã bắt đầu chọn rượu.
“Bao hết cả khu ghế dài này! Để tôi xem rượu nào, cho 5 chai Át Bích trước đi! Y Y, anh họ của bà nhiều tiền như vậy, nên sẽ không để ý chút tiền này đúng không! Còn cả chai Louis XIII này nữa, cho một chai!”
Cậu ta cố tình chọn mấy loại rượu đắt tiền, cũng là muốn làm thịt anh họ của Y Y để hả giận, Hoàng Y Y này suốt ngày khoe khoang anh họ của mình có tiền đúng không! Cho nên chút tiền này sẽ không đau lòng nhỉ!
Đúng lúc, cậu ta có thể mượn cơ hội này để nếm thử những loại rượu thình thường không dám uống.
Tuy rằng nhà cậu ta có chút tiền, nhưng những chai rượu này thật sự quá đắt, bình thường cậu ta cũng không dám uống.
“8888 một chai? Đắt thế cơ à?” Hoàng Y Y nhìn giá cả thì có chút líu lưỡi.
“Đắt gì chứ, anh họ bà nhiều tiền như vậy cơ mà!” Trương Bằng Hạo cười nói: “Được rồi, chỉ mấy bình đấy thôi, bà trả trước à?”
Hoàng Y Y nhìn giá cả thì hơi do dự một chút, nhưng vẫn cắn răng một cái, rồi lấy tiền của mình thanh toán trước.
Khương Thi Vận ở bên cạnh ngẩng đầu trừng mắt nhìn Trương Bằng Hạo, trong mắt nàng tràn đầy vẻ chán ghét.
Trương Bằng Hạo này thật sự quá đáng ghét, cũng không phải cậu ta mời khách, thế mà lại chọn rượu đắt như vậy, chẳng phải muốn làm Y Y khó xử sao!
Khương Thi Vận tiến đến bên tai Hoàng Y Y, nhỏ giọng nói: “Lát nữa cậu ta mà gọi thêm, thì đừng thanh toán!”
“Ừm!” Hoàng Y Y nhỏ giọng đáp, cô lại nhìn thoáng qua điện thoại di động, môi đỏ hơi chu lên, có chút khổ sở.
Cô vừa gửi tin nhắn nói mình đã đến cho anh họ, nhưng mà anh họ vẫn chưa trả lời cô, cũng không biết anh họ đang ở đâu.
Một lát sau, rượu được mang lên.
Tất cả mọi người uống một ít rượu thì bắt đầu hưng phấn hơn, không ít người đều đứng dậy đi ra sân để nhảy nhót.
Trương Bằng Hạo cũng mang theo mấy tên con trai ra nhảy một lúc, khi trở về thì bên cạnh cậu ta đã có thêm một người, đây là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, dáng vẻ rất hào hoa phong nhã.
Khi đến khu ghế dài, Trương Bằng Hạo đưa tay chỉ về phía đám người, rồi ân cần nói với người đàn ông bên cạnh: “Anh Lưu, đây đều là bạn học của em!”
Cậu ta quen biết anh Lưu này trong một lần đi chơi bar, anh Lưu là công tử của tập đoàn Húc Tường, gia thế vô cùng hiển hách, đây mới là phú nhị đại chân chính.
Theo Trương Bằng Hạo, thì đây mới thật sự là nhân vật lợi hại!
Gia thế hiển hách, quan hệ rộng rãi, lợi hại hơn anh họ của Hoàng Y Y không biết bao nhiêu lần!
Người anh họ kia của Hoàng Y Y cũng chỉ có chút tài hoa, kiếm được chút tiền mà thôi, ở trong mắt đám phú nhị đại có gia thế hiển hách như anh Lưu thì chỉ là một tên nhà giàu mới nổi mà thôi, không đáng nhắc đến.
Lưu Vân Siêu giương mắt đánh giá các cô gái đang ngồi trên ghế dài xong thì khẽ gật đầu, trong mắt cũng lộ ra vài phần nóng rực.
“Không tệ nhỉ!”
Hình như đám này đều là sinh viên, hơn nữa lại còn là năm nhất, cùng lắm cũng chỉ 19 tuổi mà thôi, chính là tuổi thanh xuân tịnh lệ nhất.
Đến khi Lưu Vân Siêu đảo mắt qua thiếu nữ váy trắng kia thì anh ta khẽ giật mình, ánh mắt cũng đọng lại, rồi trở nên vô cùng nóng bỏng, đến cả hô hấp cũng dồn dập hơn mấy phần.
Sắc mặt anh ta cũng đỏ lên vì hưng phấn.
Rất lâu rồi anh ta chưa gặp được loại cực phẩm như vậy, trong quán bar thường xuyên xuất hiện những cô gái trang điểm rất đậm, làm điệu làm bộ thì cũng được coi là mỹ nữ, còn có các loại sửa mặt sửa ngực sửa mông nữa, nhưng chưa bao giờ thấy qua loại thanh thuần và ngọt ngào như vậy.
Lại lướt qua những đường cong bay bổng và uyển chuyển kia, đôi chân thon dài trắng nõn kia, Lưu Vân Siêu lập tức không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Anh ta quay người, ôm vai Trương Bằng Hạo, cười nói: “Bằng Hạo! Mấy người bạn học của cậu xinh đẹp thật đấy!”
Trương Bằng Hạo cười to một tiếng, vội vàng nói: “Ha ha! Anh Lưu, anh ngồi đi!”
“Đây là ai vậy?” Hoàng Y Y nhất thời có chút không vui.
Tên Trương Bằng Hạo này gọi rượu lung tung thì cũng thôi đi, giờ lại còn dẫn theo người xa lạ đến đây nữa!
Trương Bằng Hạo vênh mặt, dương dương đắc ý giới thiệu: “Đây là anh Lưu! Tôi cố tình mời anh ấy đến đây đấy, anh ấy đỉnh hơn anh họ của bà nhiều, anh ấy có thể ngồi ở đây thì đã là cho tôi mặt mũi rồi, cũng là vinh hạnh của mọi người rồi đấy!”