Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 2934 - Chương 2934 - Tên Anh Hùng Truyền Xa (1)

Chương 2934 - Tên anh hùng truyền xa (1)
Chương 2934 - Tên anh hùng truyền xa (1)

Chương 2934: Tên anh hùng truyền xa (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trên đài Thanh Nhai to lớn, lúc này lại vô cùng im ắng.

Khí kình vốn lên lừng lẫy, chói lọi hình như cũng bị hai người đang muốn phân sinh tử khuất phục, đến cả mảnh thiên địa này, mọi quy tắc ở đây cũng đều như thế.

Chỉ có Khương Vọng cùng Đấu Chiêu trở thành điểm rơi của mọi tia sáng, trở thành tất yếu theo một ý nghĩa nào đó.

Dưới ánh sao vô tận, tuyết bay đầy trời, một loại tịch diệt đang phát sinh.

Co dù là ở cấp độ Thần Lâm thì điều này cũng có thể xưng là lực lượng kinh khủng!

Thiên Nhân Ngũ Suy đối đầu Thiên Hạ Đều Đông, người nào sống? Người nào chết?

Ngọc Hoa bình tĩnh chờ đợi kết quả, cùng lúc đó cũng có một chút gợn sóng hiếu kì quanh quẩn trong tim, hiếu kỳ mối quan hệ giữa Ngọc Chân sư muội cùng Khương Vọng. Đương nhiên, ai sống ai chết trong trận chiến đầu này đều không có liên quan gì đến nàng ta.

Hoàng Xá Lợi đang thưởng thức những giây phút cuối cùng.

Nàng đã hạ quyết tâm, dù là Thần Lâm hơi tỳ vết cũng phải bảo vệ tính mạng của hai mỹ nhân. Đương nhiên, sau đó chắc chắn phải lấy chút đền bù. Hoàng Xá Lợi nàng háo sắc chứ không hèn mọn, nguyện ý nỗ lực nhưng cũng tuyệt đối không vô cớ nỗ lực. Đao của Đấu Chiêu, kiếm của Khương Vọng nàng đều có thể bất đắc dĩ mà học. Chẳng những muốn học, còn muốn bọn họ chậm rãi chỉ dạy từng chiêu... Ân cứu mạng, chẳng lẽ không đáng sao?

Khương Vọng cùng Đấu Chiêu không có ý niệm gì khác, trong mắt không còn ai khác, đang nỗ lực tranh thủ một loại khả năng cuối cùng trong trận đấu này, muốn khóa chặt phương thức thắng cục.

Không phải sinh tử không quan trọng.

Mà là giờ này khắc này, bọn họ không còn rảnh để bận tâm đến cái khác!

Đối với hai người họ mà nói, đây là một trận chiến đấu thuần túy. Thuần túy đến mức chỉ có bản thân thắng bại mới có ý nghĩa, cho nên bọn họ quả thực đều chân thành muốn có được thắng lợi.

Ai không muốn chiến thắng Đấu Chiêu?

Ai không muốn thắng được Khương Vọng?

Lúc này, một lão giả mặc áo lông đã theo lời hiệu triệu của Hách Liên Vân Vân mà đến, mang theo thiên phong rơi xuống, bước vào không trung đài Thiên Nhai, bình tĩnh hành tẩu bên trong tinh quang. Thế nhưng, bàn tay đang đè lên trượng của ông ta có chút chần chờ, mà Trường Tương Tư cùng Thiên Kiêu Đao đã tới gần mục tiêu.

Hách Liên Vân Vân căng thẳng nhìn chăm chú một màn này---

Trời tối!

Không phải chỉ là sắc trời chợt trở nên sầm lại.

Cũng không phải như khi Khương Vọng dẫn động đạo đồ sát kiếm, khiến ánh sao bao trùm sắc trời trong vài giây ngắn ngủi.

Mà là có một mảnh u ám, che rợp thiên khung.

Nó không phải là khái niệm hư vô, cũng không phải phong cảnh có thể nhanh chóng tiêu tán, mà là thực chất, là sự tồn tại có tính bền dẻo. Giống như một miếng vải đen, giống như một tấm sắt.

Khiến cho ngươi ý thức được rằng, nếu không làm gì đó, nó sẽ vẫn luôn tồn tại.

Nó không phải đêm tối chân thực, thế nhưng lại càng thâm trầm hơn cả màn đêm. Bởi vì ánh nắng cũng không có cách nào xua tan nó.

Giờ phút này sự mờ tối trên đài Thanh Nhai, khiến cho Hách Liên Vân Vân dù đã dùng Thương Thanh Mâu cũng cảm thấy giờ phút này...

Bầu trời quả thực là quá mờ mịt.

Lão giả mặc áo lông đã nhanh chóng xách trượng, sức mạnh cường đại xua tan vẻ già nua trong thoáng chốc, bước ngang một bước, rơi vào trước người Hách Liên Vân Vân. Không nhìn thấy bất kỳ màu sắc gì nhưng quanh người Hách Liên Vân Vân rõ ràng đã thoát khỏi kiềm chế. Mà lão giả này chỉ dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía không trung.

Có một loại khủng bố to lớn, sinh ra ngay thời khắc này!

Lúc này Đấu Chiêu đang nhìn chăm chú vào Khương Vọng, Khương Vọng nhìn chăm chú vào Đấu Chiêu, không có bất kỳ ngôn ngữ gì, đao và kiếm đã tự biểu đạt cho chính nó. Sự tôn trọng đối với cuộc quyết đấu này, kính ý dành cho nhau, đều đã được biểu thị rất rõ trong thế công tuyệt mệnh này.

Vòm trời lại tối vào lúc này.

Bóng tối cắn nuốt tất cả ánh sáng kia, giống như cũng đè ép cả vòm trời xuống.

Tiếng sấm mơ hồ cũng đến gần hơn một chút!

Trong bóng tối trải rộng ra như màn đêm kia, đột nhiên nhô ra một cái mặt người to lớn. Nhìn không rõ vẻ mặt, nói không rõ hình dáng nhưng có thể cảm thụ được rằng, đôi con ngươi của kẻ này đang trừng lớn, bên trong là đôi mắt tràn ngập hỗn loạn, cùng một cái miệng tham lam đang mở ra!

Ma vật!

Quả thực là hoang đường, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng.

Nơi này là trung tâm của toàn bộ thảo nguyên, là Vương Đình chí cao của Mục Quốc, là nơi đặt doanh trướng của thiên tử Đại Mục.

Vì sao lại có ma vật giáng lâm?

Bên trong lịch sử của Đại Mục đế quốc, một màn này quả thực là hiếm thấy!

Nhưng mà nó lại thực sự phát sinh.

Nó kiên quyết giáng lâm, cũng cực kỳ cường hoành khuếch trương ảnh hưởng.

Lúc bộ mặt người to lớn này xuất hiện, đồng thời, cũng có rất nhiều biến hóa đã phát sinh.

Ví dụ như nguyên khí thiên địa đột nhiên trở nên nặng hơn, ảm đạm, khó điều động hơn. Ví dụ như mấy cây thần phiên được trang trí ở nơi cao trên đài Thiên Nhai, đều bị bẻ gãy nằm trên mặt đất. Ví dụ như khong gian đang trở nên mục nát, có thể khiến người ta cảm nhận được bằng mắt thường rằng nó trở nên mỏng manh hơn. Ví dụ như ma ảnh trong hư không đang lay động...

Ví dụ như, ở giữa ngực và bụng của Khương Vọng, tại giữa ánh sáng năm màu của Thiên Phủ, vị trí của trái tim bỗng nhiên có một đoàn ma khí lao ra!

Đó là một đoàn ma khí vặn vẹo hỗn loạn giống như vật sống.

Nó tựa như mang theo sinh cơ của Khương Vọng mà lao ra, lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được không ngừng lớn mạnh!

Tạm thời dùng phương thức va chạm để tiến về phía trước.

Một khối đen sẫm này, từ đó phân thành năm sợi ma khí, phần đuôi phiêu đãng như xúc tu, dây dưa với ánh sáng ngũ phủ của Khương Vọng, tựa như đang tiến hành tiến trình khóa lại nào đó.

Dùng ma khí bắt giữ ánh sáng thần thông, đây quả thực là thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi. Mà phía trước vị trí hạch tâm của nó vẫn không ngừng biến ảo, trong nháy mắt nào đó đột nhiên ngưng thực, ngưng tụ thành một cái đầu lâu nam tử trung niên.

Lại chính là Đặng Nhạc!

Nó một bên đối kháng với ánh sáng Thiên Phủ, một bên lại lẩm nhẩm, tụng niệm ma chú hõn loạn tối nghĩa, khiến cho lòng người ta phiền loạn, thần hồn dao động.

Bình Luận (0)
Comment