Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 3411 - Chương 3411. Trăm Đời Sao Chuộc Được! (2)

Chương 3411. Trăm đời sao chuộc được! (2)
Chương 3411. Trăm đời sao chuộc được! (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Lúc tên của Hành Niệm thiền sư vang lên ở nơi này, thời gian sai lệch đã mất đi tác dụng.

Hai Đại Bồ Tát đồng thời mất đi thiên kiêu chân truyền bản tông lại chẳng được gì, tự biết mình đã bị lừa gạt, bị xem như trai cò có vẻ đã thực sự nổi giận. Bọn họ không hẹn mà cùng dừng tranh đấu, lại đồng thời hàng pháp tại lạch trời vĩnh thế.

Diệt Pháp thiền trượng đen nhánh nhuộm bầu trời thành một mảnh hắc ám, đánh cho hư không mỏng thành bọt nước... Nơi Thiền trượng này đến, thế gian diệt pháp, không còn nghe thấy âm thanh từ bi. Toàn bộ bảo thuyền Tri Văn, nước Bất Lão Tuyền cũng đều chìm xuống. Bờ bên kia càng xa, vách núi càng cao, khiến cho nước thiên hạ rút xuống ba trăm trượng!

Mà Độ Thế bảo lâun lại giống như một vầng trăng sáng, chìm nổi bên trong thiên hà sóng to cuồn cuộn. Ảnh hưởng của nó không ngừng khuếch trương, phổ chiếu vạn thế, toàn bộ mặt nước của thiên hà đều kết thành huyễn ảnh bảo luân. Trông nó chẳng khác nào một cái vực sâu kinh khủng, liên thông với thế giới tịch diệt không biết.

Chiếc đò ngang trở về quê hương, lữ khách về nhà kia ở ngay chính giữa vòng tròn vực sâu kinh khủng, bên trong bốn phía là sóng lớn ngợp trời mang theo sức mạnh thần suy của Bất Lão Tuyền này.

Đỉnh đầu không có mặt trời, không có trăng sáng, không có cố hương, chỉ có tương lai diệt pháp mà Kỷ Tính Không mang tới.

Hành Niệm thiền sư đứng thẳng thân trên thuyền nhỏ, lẻ loi không nơi nương tựa, sóng lớn nổi lên bốn phía, càng lộ vẻ điều hiu.

Lúc này bảo thuyền Tri Văn đứng tại thiên hà, có khác nào đứng tại Yêu giới?

Khương Vọng đang trốn ở thế giới trong kính, đứng ngoài quan sát một màn này, quả thực cũng có cùng cảm nhận.

Nhưng chỉ nghe thấy ông cất cao giọng hát, tiếng hát nói ——

"Nhân sinh có tiếc, sao chịu được thế sự vô thường."

Người tăng lữ có dáng vẻ anh tuấn này, cũng không biết đã trầm luân bao nhiêu lần trong nhân tình thế thái.

Bây giờ tuy là Đại Bồ Tát nhưng chúng sinh kia đã từng có quay đầu?

Ông ngửa dầu nhìn thẳng Diệt Pháp thiền trượng mang đến bóng tối vô tận, như núi cao ép xuống, trên mặt không hề có vẻ thống khổ, phẫn nộ, phẫn uất, ủy khuất, chỉ có bình thản, thong dong, lạnh nhạt!

Ông mở hai tay, giống như ôm lấy thế giới không hoan nghênh mình này. Ông khép song chưởng lại, giống như lấp đầy hết khe hở trong lòng người.

Ông hát lớn ——

"Bể khổ từng nghe ác thanh dâng trào, thuyền ta đi đến định phong ba!"

Sóng to ngập trời kia trong thoáng chốc bình ổn trở lại!

Đò ngang Tri Văn dưới chân cũng tự dưng vang lên tiếng chuông ngân như đang làm mái chèo.

Bóng dáng vực sâu kinh khủng kia bị đò ngang Tri Văn xé ra. Thủy triều cũng xem đây là trung tâm phân luồng, khiến cho hai bên trở nên yên tĩnh như nhau.

Mà Hành Niệm thiền sư đang đứng trên đó, vậy mà chắp song chưởng trước ngực, tiếp nhận Diệt pháp thiền trượng!

Ông ngửa đầu nhìn trời cao, tựa như xuyên thấu qua thời gian cùng không gian, thấy được Kỷ Tính Không đang ở trên bờ, thoải mái nói: "Tương lai không phải thứ ngươi muốn, Hắc Liên cũng không thể cứu thế. Đi vậy!"

Song chưởng hơi xê dịch!

Diệt Pháp thiền trượng nguy nga như núi, từ đầu đến cuối đều nổ tung thành hình xoắn ốc.

Từng mảng lớn đêm tối bị đánh nát, bầu trời trên vùng đất Thần Tiêu lại lần nữa quy về Thần Tiêu. Kỷ Tính Không có cảm giác như thời đại Diệt Pháp trước giờ vốn chưa từng tồn tại, cũng đã định sẽ không xuất hiện trong một thời khắc nào đó của tương lai.

Mặc dù Kỷ Tính Không cùng Thiền Pháp Duyên đã toàn lực xuất thủ nhưng dù sao cũng cách thế hàng lực, sức mạnh vĩ đại đến nơi đây chẳng còn một phần.

Hành Niệm thiền sư lại là chân thân ở dây, sớm đã giác ngộ tiêu vong.

Ông muốn về nhà!

Cưỡi nước Bất Lão Tuyền, ngồi trên bảo thuyền Tri Văn.

Nhưng một khắc tiếp theo, phía trên bảo thuyền Tri Văn, bỗng nhiên có vô số hoa tươi sinh ra.

Phồn hoa như gấm vây lấy Hành Niệm thiền sư ở giữa.

Bảo thuyền biến thành hoa thuyền.

Thiên hà trang nghiêm nay thành trần thế.

Nhân quả hồng trần, đầy sắc màu kỳ lạ.

Sức mạnh vô cùng vô tận, tự nhiên sinh ra. Tại thời khắc này, bảo thuyền Tri Văn giống như sinh ra ý chí của bản thân, tham luyến Yêu giới, cố chấp ở lại nơi này, lưu luyến hồng trần, không muốn rời đi!

Sóng cả đập thuyền, âm thanh mái chèo vỡ nát mộng.

Sức mạnh đạo tắc va chạm vào nhau, thanh âm tươi đẹp vô tận đúng hẹn mà đến: "Thần Hương Hoa Hải Lộc Tây Minh, muốn mượn thiền sư một đoạn duyên phận!"

Âm thanh này giống như sóng triều, chập trùng không cố định.

Huyễn niệm như biển hoa, sinh diệt không ngớt.

Bên trong vô số sợi hồng trần, Hành Niệm thiền sư chỉ nâng đôi mắt Phật thâm thúy lên: "Ngươi cũng hiểu duyên?"

Kim thân tung ra một chưởng, uy thế vô tận tán thành những sợi nhỏ, nhẹ nhàng rơi xuống, cực kỳ ôn nhu... nhặt một cành hoa lên.

Cành hoa này toàn thân đỏ tươi, đường cong ưu mỹ, có ba lá, chín cánh, một giọt sương.

Hành Niệm nhặt hoa...

Quăng ngược lại!

Ném mạnh vào trong thiên hà!

Sức mạnh thần suy nhanh chóng khiến hoa này lụi tàn.

Hoa tươi bên trên bảo thuyền Tri Văn cũng thi theo héo úa.

Phồn hoa từ đây xa, cả người vào không môn.

Hận chỉ hận, lão tăng ôm nuối tiếc. Niệm chỉ niệm, thanh đăng hoàng quyển.

Lạch trời này dường như vô cùng xa nhưng dưới sự bổ khuyết của Bất Lão Tuyền, mới có thể thấy nó xa.

Mà bảo thuyền Tri Văn, "có thể thấy được" có thể nghe biết đoạn đường xa này, có khả năng mang người về nhà.

Giờ khắc này, Hành Niệm thiền sư đứng ở mũi thuyền, độc đấu Thiên yêu bát phương, vẫn luôn thẳng tiến về bờ không quay đầu.

Nhưng Khương Vọng ở thế giới trong kính lại biết, ông không thể trở về được...

Người có thể xem qua tương lai như Hành Niệm sao lại không biết?

Thời khắc này, khi Thiên yêu liên tiếp xuất hiện, thứ mà ông đối kháng không phải chỉ là một kẻ mà là cả một lực hút của đại thế giới Yêu tộc, sao mà nặng nề.

Hết chương 3411.
Bình Luận (0)
Comment