Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nơi xa xuất hiện triều cường.
Đó là một cơn sóng nhô cao như một ngọn núi hiểm trở. Nó như một dòng lũ bao phủ cả trời đất mà xoắn tới!
Uy thế đáng sợ này, giống như đã rút toàn bộ thiên hà lên.
Dốc hết nước thiên hà, không để người này về!
Thuyền đi đến tận đây, bờ bên kia vẫn còn xa, không nhìn thấy rõ đầu bờ.
Chỉ có thủy triều bàng bạc kia đang xông đến trước mặt, gầm thét kết thành một cự quyền sóng lớn.
Cự quyền trước mặt, đánh thẳng về phía Hành Niệm thiền sư.
Không phải muốn đánh ông quay về bờ bên này mà là muốn trực tiếp đánh chết!
Đây là nắm đấm của Hổ Thái Tuế!
Hùng bá thế này, kẻ nghịch ta chết!
Nước thiên hà cũng làm ướt tăng y của Hành Niệm thiền sư. Ông ăn mặc đạm bạc, thở dài cũng đơn sơ.
Chỉ thán nửa tiếng liền nuốt xuống.
Đánh nát tất cả văn tự trong ba cuốn "Phật Thuyết Ngũ Thập Bát Chương".
Trong đó bỗng nhiên có một bản nhảy ra, ào ào ào, không gió mà bay.
Dòng lũ gào thét đang lao nhanh kia giống như là một câu chuyện phát sinh ở thời không khác. Tuy ồn ào náo động mà lên, oanh liệt mà đến nhưng lại vô thanh vô tức cuốn qua.
Nó xuyên thủng đò ngang Tri Văn, hoặc là bị đò ngang Tri Văn xuyên thủng.
Tóm lại đều không phát sinh liên hệ.
Đò ngang vẫn là đò ngang, thiền sư vẫn là thiền sư.
Một bản kinh thư lật qua trang.
Một quyển này lật chương qua chương.
Đường về nhà, vẫn còn tiếp tục.
Suýt nữa đã đánh chết Chu Ý, dây dưa nhân quả với Mi Tri Bản, chém giết vận mệnh, lại liên tiếp hóa giải thế công của Viên Tiên Đình, Thiền Pháp Duyên, Kỷ Tính Không, Lộc Tây Minh, Hổ Thái Tuế...
Đối diện với từng thiên Thiên yêu.
Hành Niệm thiền sư nhìn hắc tuyến trong lòng bàn tay, ánh mắt lại có một tia tịch mịch.
Thứ chân chính không cách nào giải quyết là cái này.
Bì Thi Trùng không cần nhân quả này đã quấn quýt với mệnh luân. Tại thời khắc Chu Tranh bỏ mình, Thi diệt kia đã không thể bị thoát khỏi. Mặc dù nó vô hại nhiều lắm chỉ kéo dài mười hai năm sẽ tiêu tán. Nhưng bây giờ, ông phải đi đâu để tìm mười hai năm này đây?
Đi đến nơi đâu cầu chân thọ?
Trời không tán đồng, trời không cho!
Giờ khắc này, rất nhiều Thiên Bảng Yêu vương, thiên kiêu trẻ tuổi của Yêu tộc đèu nhìn về phía hòa thượng Nhân tộc trên thuyền trong thiên hà, trong ánh mắt có cừu hận, sợ hãi cũng xen lẫn thán phục.
Những Thiên yêu thạm dự Thần Tiêu Cục, trừ một Chu Ý sắp chết bỏ chạy thì cơ bản đều đã ra tay, chẳng lẽ lại để cho ông ta đi mất?
Thứ bọn họ nhìn thấy chính là từng màn kinh thiên động địa, mà thứ bọn họ không thấy ——
Thời khắc này, tại Yêu giới đang là đêm dài.
Tối nay không trăng, không sao.
Đêm dài trăm triệu dặm vô cùng tịch mịch!
Mà có một âm thanh nói...
Nó nói: "Tiếp theo đây ngươi ở chỗ này."
Ầm!
Trong đêm tối vô tận, có một ngọn lửa dâng cao tận trời!
Hoặc có thể nói, đây chẳng qua chỉ là thân ảnh, thân ảnh của một cường giả đỉnh cao nhất, lực lượng sôi trào trong đêm tối bốc lên thành ngọn đuốc.
Một ngọn đuốc như núi.
Âm thanh nổ ra: "Xem như ta không tồn tại à?"
Một cây quan đao, trảm phá thời không, rơi vào thiên hà!
Lại có ánh sáng mãnh liệt thắp bừng bầu trời, đụng mạnh vào sắc lửa.
"Yêu tộc há không có cường giả!"
Thanh âm rời khỏi vỏ rít gào ngàn vạn dặm, trường kiếm nằm trước đò ngang.
Lại có xích diễm hùng phong, lay động đêm dài.
"Đã đến rồi thì đừng đi nữa!"
Một bàn tay quấn đầy vải thô ráp, điên đảo thế giới này, che lấp đầu trọc của Hành Niệm thiền sư.
...
Một đêm này, vô số Yêu tộc nhìn thấy hoặc là bất hạnh không nhìn thấy nhưng về sau nhất định cũng có thể nghe được.
Mảnh đất Yêu giới, lần lượt dấy phong hỏa!
Có vô số cường giả Thiên yêu, thông qua bàn cờ do Mi Tri Bản trải, hướng về phía tín tiêu Mi Tri Bản đã neo định, hàng lực tại lạch trời vĩnh thế, chặn giết Hành Niệm thiền sư!
Hành Niệm thiền sư lấy vô thượng thần thông cưỡi thuyền trở về nhà, có bảo thuyền Tri Văn nhưng lại không tiến được thêm một tấc.
Đao trảm.
Kiếm rơi.
Chưởng lấp.
Thiên Hà dâng lên từng lớp từng lớp!
Thủy triều dâng lên, rồi lại hạ xuống.
Kim thân sáng mà tắt, tắt mà sáng.
Kinh thư lật qua một trang lại một trang.
Rào rào ~
Cuối cùng, một bản kinh thư, đã lật đến cuối.
Hành Niệm thiền sư đứng ở trên đò ngang Tri Văn, cuối cùng chỉ thán một tiếng: "Bờ bên kia xa vậy!"
Truyền thừa nếu mất, trăm đời sao chuộc được.
Kim thân đã phá diệt thành mảnh nhỏ của ông, dấy lên Nghiệp Hỏa.
Đò ngang dưới chân bị đánh đến không ngừng xoay tròn, dấy lên Nghiệp Hỏa.
Dưới đò ngang là thủy triều không ngừng cuộn trào tới lui, dấy lên Nghiệp Hỏa.
Nghiệp Hỏa màu đỏ thẫm thiêu đốt cả cơ thể ông.
Bên trong luồng Nghiệp Hỏa này, ông chắp tay, nhắm mắt, tụng niệm...
"Lúc ta đến Bồ Đề, thế không nghiệp quả, khổ vọng vô tội, phàm tâm tự đắc."
"Lúc ta đến Bồ Đề... Thiên! Ngoại! Vô! Tà!"
Nghiệp Hỏa rợp trời quét sạch mọi thứ, mang theo đò ngang Tri Văn, Bất Lão thiên hà, lạch trời vĩnh thế... cùng hòa thượng muốn mang mọi thứ về nhà, đốt thành một mảnh.
Sau đó Bất Lão Tuyền tiếp tục chảy về hư không, vùng đất Thần Tiêu vẫn có những đám mây Thần Tiêu. Bên trên Thần Sơn là một đám Yêu tộc đứng đó im lặng.
Thế giới trong kính, một người đỏ mắt rơi xuống.
Hư không đã lấp đầy.
...
Ba!
Tại Vấn Đạo Phong cao chín vạn trượng.
Mi Tri Bản vừa lúc hạ xuống một quân đồ long.
"Phiền chết gia gia ngươi!"
Tiếng quát mắng của Viên Tiên Đình, vòng quanh Vấn Đạo Phong, lại như lôi đình xa dần.