Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 649 - Chương 649: Thần Linh Ngồi Xuống (1)

Chương 649: Thần linh ngồi xuống (1)

Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn có liên hệ với "Ngọc Hành" lúc trước Ngọc Hành Phong của thành vực Tam Sơn cũng lấy tên là Ngọc Hành.

Ban đầu hắn chỉ đơn thuần cảm thấy đó là đầu nguồn tai họa của thành vực Tam Sơn, sau lại phát hiện người của Tập Hình Ti triều đình Trang Quốc vậy mà lại đóng quân tại Ngọc Hành. Cái gọi là sào huyệt hung thú thật ra sau lưng cũng có bóng dáng của triều đình Trang quốc.

Sau đó hắn lại biết được việc sản xuất Khai Mạch Đan dường như có liên quan tới hung thú.

Hết thảy những thứ mà triều đình Trang quốc đã làm ở Ngọc Hành Phong dường như đều xuất phát từ đại nghĩa, nhưng thực tế lại hủy hoại bách tính ở thành vực Tam Sơn.

Khương Vọng dưới sự dẫn dắt của Diệu Ngọc đã lật đổ Ngọc Hành giống như là thực thi chính nghĩa, cứu độ bách tính thành vực Tam Sơn, nhưng kết quả dường như lại gây bất lợi cho toàn bộ Trang quốc.

Thật thật giả giả thiện thiện ác ác thật khó mà phân biệt được. Ngẫm nghĩ lại, thật đúng là phù hợp với khí chất biến ảo khó dò của ngôi sao Liêm Trinh này.

Đoạn thời gian kinh lịch ở thành vực Tam Sơn kia, đối với Khương Vọng mà nói đúng là một lần trải nghiệm đặc biệt, đã đánh sâu vào nhận thức của hắn về thế giới.

Cho nên đối với Sâm Hải Nguyên Giới được Ngọc Hành Tỉnh soi sáng này, hắn đương nhiên cũng cảnh giác nhiều hơn.

Lại nói trên tế đàn cây, bà lão Tế Ti trông có vẻ hiền lành ngày hôm qua, hôm nay lại không hề có dáng vẻ tươi cười mà cực kỳ nghiêm túc trang trọng.

Thanh Hoa khoanh tay đứng ở bên trái sau lưng bà ta nhìn không chớp mắt.

Lúc Khương Vọng đi theo Thanh Thất Thụ đuổi tới, Vũ Khứ Tật và Tô Kỳ cũng từ hai hướng khác đi tới đây.

Hôm nay Tô Kỳ rõ ràng đã chỉnh đốn lại một phen, quần áo sạch sẽ gọn gàng, dùng trâm thành đạo () búi tóc thật cẩn thật tỉ mỉ. Chứng tỏ ở dưới tình huống có điều kiện, tên này cũng là một người rất coi trọng cuộc sống.

() Trâm thành đạo: cây trâm vấn tóc của đạo sĩ.

Mà Vũ Khứ Tật thì lại mặt mũi bầm dập, mặt xám mày tro, gần như là bị Thanh Bát Chỉ xách thẳng tới đây.

Gương mặt nghiêm túc của Thanh Bát Chỉ đen lại, tới tế đàn cây rồi mới thả người xuống, oán giận nói với Thanh Thất Thụ một câu: "Tiểu tử này chạy trốn suốt cả đêm, vì an toàn của hắn mà nguyên một đêm ta đều phải canh giữ ở trong phòng hắn"

Trãi qua nửa buổi tối dạy học của "Trương tiên sinh" lúc này nhìn lại Thanh Bát Chi, Thanh Thất Thụ nghiễm nhiên rất có cảm giác ưu việt về phương diện trí thức.

Cho dù kẻ từ bên ngoài đến có chạy hay không cũng không sao, Long Thần sứ giả gì đó cũng đều là việc nhỏ, tranh đoạt trái tim thiếu nữ của Phương Hoa mới là quan trọng.

Mà bây giờ, Thanh Thất Thụ y hoàn toàn có đầy đủ tự tin!

Thanh Thất Thụ nghe vậy, chỉ khinh miệt liếc mắt nhìn thoáng qua Thanh Bát Chi, không thèm nhiều lời.

Ngược lại khiến cho Thanh Bát Chỉ không sao hiểu thấu được.

Tế đàn cây cách nơi cư trú của Thánh tộc một quãng đường dài, lúc này ở tế đàn cây ngoài mấy võ sĩ Thánh tộc này ra cũng không còn người nào khác xuất hiện.

Tế Ti nhìn thấy mọi người đã tập trung đông đủ, cũng không có lên tiếng dặn dò cái gì, trực tiếp đan mười ngón tay vào nhau nắm tay lại, nhắm mắt cầu khẩn.

Bọn họ chung quy đều giống nhau từng hứng chịu nắm đấm của Thanh Bát Chi, Tô Kỳ có chút đồng bệnh tương liên, nhịn không được hỏi: "Vũ huynh, đã nói là hôm nay nghiệm chứng Long Thần sứ giả gì đó xong thì sẽ cho huynh đi rồi mà? Vậy tối hôm qua huynh còn chạy trốn làm gì nữa? Tội gì phải để cho bản thân chịu đòn chứ?"

Vũ Khứ Tật tức giận bất bình nói: "Ngày hôm qua bà lão kia chơi ta, ta cũng muốn chơi lại bọn họ một chút"

Vấn đề là ngươi có chơi được người ta không đây?

Tô Kỳ trừng mắt muốn trả lại cho hắn ta một cái liếc mắt xem thường, nhưng miễn cưỡng đè lại mí mắt.

Ngược lại Khương Vọng rất có thiện cảm với loại tính cách này: "Vũ huynh đúng là người tính tình thẳng thắng"

"Thôi, không nói việc này nữa" Vũ Khứ Tật khoát tay, nói tiếp: "Chúng ta giống nhau, đều là khách lạ ở cái thế giới này, tất cả đều là đồng hương, các ngươi gọi ta Khứ Tật được rồi"

Hắn ta nói xong, lau máu mũi sắp sửa chảy xuống, nhìn thẳng vào Khương Vọng, trên mặt lộ ra một nụ cười mỉm.

Hắn ta là một người thẳng tính, trực tiếp hỏi thẳng: "Trương huynh cảm thấy dáng vẻ ta bị đánh buồn cười lắm sao?"

"Không, không có"

"Vậy thì là tên của ta buồn cười sao?"

"Cũng không phải, bởi vì ta có quen một người tên là Khứ Hắc cho nên mới cảm thấy đặc biệt quen thuộc"

Vũ Khứ Tật cũng chấp nhận lời giải thích này: "Vậy thì đúng là rất có duyên, có cơ hội có thể làm quen một chút"

Vẻ mặt Khương Vọng quái gỡ: "Ừm, nếu như có cơ hội"

Kim Châm Môn là một tông môn y đạo tương đối nổi tiếng trong lãnh thổ Tề quốc, đương nhiên thực lực chắc chắn không thể sánh bằng tông môn đỉnh cấp như Đông Vương Cốc, Nhân Tâm Quán. Hoàn cảnh của Tề quốc cũng không có khả năng cho phép loại tông môn cấp bậc này xuất hiện.

Trên thực tế ngược dòng tìm hiểu về lịch sử Kim Châm Môn thì Kim Châm Môn chính là do học đồ bị Đông Vương Cốc vứt bỏ sáng tạo ra. Tổ sư của Kim Châm Môn từ trong Đông Vương Thập Nhị Châm đạt được gợi ý, tìm được con đường thuộc về mình.

Kim Châm Độ Ách của Kim Châm Môn cũng trở nên nổi tiếng trong giới tu hành.

Tu sĩ từ Kim Châm Môn đi ra phần lớn đều có khí chất y sư. Bên trong Y tu, những kẻ thẳng thắn như Vũ Khứ Tật ngược lại rất ít.

Mà thực ra cái kẻ gọi là Tô Kỳ này lại càng làm cho Khương Vọng chú ý nhiều hơn. Người này che giấu thật sự rất sâu, không biết được nội tình.

Nhưng điều mà Khương Vọng có thể khẳng định chính là, hắn đã từng quan sát qua tất cả những người có mặt trong Thất Tinh Cốc lúc ấy, cũng chắc chắn không chỉ một mình hắn đã làm việc này.

Lúc ấy hắn đứng ở bên cạnh Lý Phượng Nghiêu, nếu nói người có loại tính cách như Vũ Khứ Tật có thể không có phần cẩn thận này thì còn có thể hiểu, chứ loại người tính tình cẩn thận, thích che giấu như Tô Kỳ này không thể nào không có ấn tượng được.

Mấy người đang ở bên này tán gẫu.

Tế Ti từ đầu tới cuối vẫn luôn yên lặng cầu khẩn đột nhiên ngâm xướng thành tiếng.

Những âm tiết này cổ xưa khó hiểu lại liên tục dâng lên, có một loại ý nhị thần bí được sinh ra.

Theo tiếng ngâm xướng cất lên, đám người Khương Vọng gần như là theo bản năng ngừng nói chuyện.

Mỗi một âm bọn họ đều nghe không hiểu, nhưng có một loại cảm giác to lớn, trang nghiêm lẫn thần bí phát ra từ tế đàn cây.

Bình Luận (0)
Comment