Đến khi Khương Vọng lộ mặt ở đội truy bắt mà Bổ Thần Nhạc Lãnh vẫn chưa xuất hiện, đại khái chuyến xuống núi này của ông ta chỉ là để đảm bảo về mặt vũ lực.
Không có gì phải nghi ngờ về năng lực tình báo của đội thanh bài bổ đầu, không ai không biết sự kiện chấn động Hung Đồ và Quân Thần giằng co ở trong thành Lâm Tri. Vậy nên ai nấy cũng đều rất nhiệt tình với Khương Vọng, thậm chí có mấy người còn muốn chặt đầu gà đốt giấy vàng (1) ngay tại chỗ, nhưng lại bị Khương Vọng né trái né phải, dù thế nào cũng phải né.
(1) Chặt đầu gà, đốt giấy vàng: một hình thức thể độc dân gian ở Hồng Kông, để kết nghĩa anh em.
Thực ra người phụ trách đội truy bắt của Bắc Nha này là một thanh bài bổ đầu tứ phẩm tên là Mã Hùng. Trịnh Thế đã từng ám chỉ cho hắn ta biết Khương Vọng không phải đến để phá án thật, vậy nên hắn ta cũng không giao nhiệm vụ vất vả nào cho Khương Vọng. Đương nhiên, quyền lực và trách nhiệm cũng tương ứng, những tình tiết vụ án thực sự quan trọng thì cũng không đến lượt Khương Vọng tham gia vào.
Mà ở trong mắt những thanh bài bổ đầu khác cũng cảm thấy chuyện này rất hợp lý. Bây giờ, có thể nói tiếng tăm của Khương Vọng ở Tề quốc gần như là thiên chi kiêu tử, nhận được sự quan tâm, nhận được sự ưu ái về tài nguyên, vậy nên cũng phải biết ý một chút. Tất nhiên không nên để thiên kiêu như này đi làm mấy nhiệm vụ lặt vặt được rồi.
Đội truy bắt dựa vào manh mối của Địa Ngục Vô Môn mà đuổi tới Bối Quận.
Nhưng chuyện này không liên quan đến Khương Vọng, dù là bên phía Địa Ngục Vô Môn kia, hay là Tề quốc bên này thì đều không tới lượt hắn thao túng tình hình. Mà cho dù hắn có quan tâm đến vụ án, thì cũng không ngu đến mức mà biểu hiện ra ngoài.
Hắn chỉ định yên lặng ở lại hai ngày nữa, rồi sau đó sẽ mỗi người một ngả với đội truy bắt.
"Khương Thanh Dương danh tiếng lẫy lừng ngồi một mình ở đây suy nghĩ gì vậy? Hay là có ý tưởng mới gì về chuyện của Địa Ngục Vô Môn sao?" Giọng nói của một nữ tử nào đó vang lên ở phía sau.
Đội truy bắt ở Bối Quận cũng không gióng trống khua chiêng, nhưng cũng không thể giấu kín hành tung được, bọn họ được sắp xếp một trạch viên rộng rãi ở Bối Quận. Lúc này những người khác đều không có ở đây, Khương Vọng đang ngồi ở đình Trì Tâm yên lặng suy nghĩ về chuyện của chính mình.
Nghe thấy tiếng người kia, hắn mới quay đầu lại nhìn thì thấy là một nữ tử đầu đội khăn xanh.
Tướng mạo của cô nương này rất bình thường, nhưng đôi mắt kia dường như có thể trực tiếp đi thẳng vào lòng người.
Khương Vọng nhận ra đây là một thanh bài bổ đầu ngũ phẩm trong đội truy bắt, tên là Lâm Hữu Tà. Cũng là người để lại ấn tượng sâu đậm nhất cho hắn trong đội truy bắt này. Dù cho chức quan của nàng chỉ mới ngũ phẩm, thực lực chỉ tới Đằng Long, là bổ đầu có cảnh giới thấp nhất trong đội truy bắt.
Hắn từng tham gia vào một vài cuộc thảo luận về vụ án, trong một đám danh bổ có kinh nghiệm xử án phong phú, thì Lâm Hữu Tà không hay nói nhiều nhưng mỗi câu nói đều là mũi tên có đích, mạch suy nghĩ cực kỳ rõ ràng, thường sẽ nhắm trúng vào chỗ yếu.
"Ta vẫn hiểu cái gọi là tự mình biết mình" Khương Vọng cười ôn hòa, trực tiếp cướp lời nói trước: "Mọi người suy nghĩ chu đáo như thế, thì ta có thể có ý tưởng mới gì?"
Cho dù hắn không định lăn lộn trong cái nghề này, nhưng cũng sẽ không để mình đắc tội với những thanh bài bổ đầu này.
Lâm Hữu Tà nhìn hắn: "Ngươi quá khiêm tốn rồi"
Mấy người thông minh này thật phiền phức, để đoán được suy nghĩ của bọn họ thật là mệt.
Khương Vọng nhẹ nhàng sắp xếp các suy nghĩ trong lòng, miệng lại hỏi:
"Sao hôm nay Lâm bổ đầu lại có thời gian rảnh rỗi để nói chuyện phiếm với ta?
"À, Đã tìm ra tung tích của Thái Sơn Vương, mấy người Nhạc đại nhân và Mã đại nhân đều đi rồi" Lâm Hữu Tà tỏ ra thản nhiên nói: "Thực lực của ta thế này, dù có tới cũng không giúp ích được gì, cứ ở nhà chờ tin tức là được"
Thái Sơn Vương xếp thứ bảy trong Thập Diện Diêm La, là một trong số những người tấn công Tiểu Liên Kiều, cũng là một cường giả Ngoại Lâu Cảnh đỉnh phong. Nhưng ở trước mặt Nhạc Lãnh - cường giả Thần Lâm tiếng tăm lẫy lừng từ lâu, thì hắn ta sẽ chẳng có cơ hội nào nếu như bị bại lộ.
Dù Khương Vọng thầm run trong lòng, nhưng trên mặt lại không để lộ tí nào.
Hắn cũng xem như là một thanh viên trên danh nghĩa của đội truy bắt, thế mà lại không biết một tí gì về tin tức quan trọng thế này. Thành viên trên danh nghĩa quả nhiên chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.
Vậy vì sao Lâm Hữu Tà lại nói chuyện này với hắn? Đơn giản là bọn họ đã hành động, Thái Sơn Vương đã sa lưới nên không cần bảo mật thông tin.
Hay là để... thăm dò?
Đã có Trọng Huyền Thắng làm mẫu rồi, nên Khương Vọng quyết định không tự mình dọa mình.
Chuyện hắn gặp Doãn Quan ở thành Lâm Tri rất bí mật, ngoại trừ bọn họ ra thì không có ai biết. Người duy nhất biết được chuyện này là Tô Xa cũng đã chết rồi.
Mà hắn không tin Doãn Quan sẽ để lộ chuyện y nhờ hắn giúp đỡ sắp xếp để vào thành.
Không phải hắn tin tưởng Doãn Quan sẽ coi trọng và bảo vệ hắn thế nào.
Mà hắn tin tưởng dạng người như Doãn Quan sẽ không bị bắt sống.
"Vậy thì tốt quá rồi" Khương Vọng nói.
Lâm Hữu Tà chuyển ánh mắt về phía trước mặt. Sắp vào đông rồi, lá sen đã sớm lụi tàn. Nước áo vẫn còn trong suốt, bên trên lá một ít lá úa trôi hững hờ.
"À đúng rồi" Lâm Hữu Tà đột nhiên hỏi: "Hiện tại Trương Vịnh thế nào?"
"Phượng Tiên Trương thị?" Khương Vọng không để mình bị dắt mũi, nên hỏi ngược lại: "Tại sao lại hỏi ta?"
"Ừ, án diệt môn của Phương Tiên Trương thị là do ta điều tra"
"Vậy y phải cảm ơn ngươi rồi" Khương Vọng nói.
"Tuy rằng đã tra được hung thủ, nhưng hung thủ đã hoàn toàn thay đổi, đồng thời cũng tự sát ở trước mặt bọn ta. Nói ra cũng có khác gì là không tra được đâu"
"Tra ra được hung thủ là tốt rồi" Khương Vọng không có thành ý trả lời một câu qua loa, sau đó đừng dậy, dùng hành động để thể hiện mình không có hứng thú với chủ đề trò chuyện này.
"Xin lỗi" Lâm Hữu Tà nhận lỗi: "Bởi vì ta tiện tay tra được trước đó khi ngươi ở Dương quốc đã cố ý tới thăm hỏi Trương Vịnh. Các ngươi cũng đều là người chiến thắng ở bí cảnh Thiên Phủ. Vì thế ta tưởng quan hệ của các ngươi rất tốt, cho nên mới hỏi ngươi"
"Chỉ là giúp Trọng Huyền Thắng chiêu mộ người theo lệ mà thôi. Hiện tại y đang làm việc ở Trưởng Sinh Cung, tiền đồ rất rộng lớn. Bọn ta không liên quan gì đến nhau"
Khương Vọng nói xong thì xoay người rời khỏi chỗ này.