Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Mà lúc này, Lý Nhiên ở trong thư phòng, tay cầm bút lông, trầm ngâm nhìn vào giấy đỏ trước mặt.
A Thấm tò mò hỏi:
- Thánh Tử đại nhân. Ngài đang muốn làm cái gì vậy?
Lý Nhiên trả lời:
- Không phải là sắp tới Tết rồi sao. Ta chuẩn bị ghi một bức câu đối để treo lên.
Ở trong mắt hắn, Tết Sương Nguyên này quả thực rất giống Tết Âm Lịch ở kiếp trước, không khỏi khiến hắn có loại cảm giác nao nức sắp bước sang năm mới rồi.
Cho nên hắn quyết định ghi một bức câu đối xuân góp vui.
- Đón Tết, hai đối hai...
A Thấm nghe không hiểu... Nhưng mà có thể xác định chính là, Thánh Tử đại nhân chuẩn bị viết chữ rồi.
- Ta mài mực giúp ngài.
A Thấm đi đến bên cạnh hắn. Cầm lấy đĩnh mực nhẹ nhàng nghiền nát.
Lý Nhiên liếc qua. Vừa vặn nhìn về phía cổ áo hơi bung ra của nàng ta. Bị dọa hoảng tới mức trước mắt choáng váng một hồi.
- Gần đây có hơi chóng mặt rồi.
Đột nhiên nguồn cảm hứng lóe lên, hắn múa bút vẩy mực, xoẹt xoẹt xoẹt viết ra một bức câu đối.
- Rất tốt!
Lý Nhiên tường tận xem xét rồi thoả mãn ném bút.
A Thấm tò mò nhìn sang, trong miệng thì thầm
- "Hảo nam nhi cương kiểm khẩn ác; Nữ hào kiệt lưỡng lộ giáp kích." Viết rất hay, thoạt nhìn cũng rất có khí thế. Không nghĩ tới ngài còn là một thi sĩ đây này!
Nàng dựng thẳng ngón cái lên, vui lòng ca ngợi.
Lý Nhiên vuốt vuốt râu ria không tồn tại, rung đùi đắc ý nói:
- Ta lại chính là thi sĩ số một Hạo Thổ đấy, cái này chỉ là tùy tiện viết xuống thôi.
Hắn cầm lấy câu đối đi ra khỏi phòng. Dán tại hai bên trước cửa.
Lui về phía sau hai bước, ôm hai cánh tay quan sát thành phẩm.
Đúng lúc này, bên tai hắn vang lên một giọng nói quen thuộc. Lông mày Lý Nhiên kinh hoàng chau lại. Lộc Hân Nhiên giống như gió lốc vọt tới trước mặt hắn.
Chỉ thấy nàng ta mặc một thân váy đỏ, đầu đội trang sức cũng là màu đỏ, xem ra đặc biệt vui mừng. Nàng cười ân cần thăm hỏi:
- Thánh Tử đại nhân, đã lâu không gặp.
Lý Nhiên xoa xoa mi tâm:
- Ngươi có thể đổi lại lời dạo đầu được không?
Lộc Hân Nhiên cười khà khà, thò tay lấy ra cái hộp nhỏ tinh xảo từ sau lưng:
- Thánh Tử đại nhân, Tết Sương Nguyên vui vẻ. Đây là lễ vật ta chuẩn bị cho ngươi.
Lý Nhiên đáp:
- Còn có vài ngày mới đến Tết mà, tặng quà Tết bây giờ là hơi sớm đấy.
Hắn tự tay nhận lấy, mở hộp quà ra.
Chỉ thấy bên trong có rất nhiều con hạc giấy hồng nhạt nhỏ như có linh tính bay ra trên không trung, còn mang theo một mùi thơm ngát nhàn nhạt.
Ở dưới cùng cái hộp có một bức họa Lý Nhiên, mặc dù vẽ không quá giống nhưng vẫn có thể nhìn ra được dụng tâm của nàng.
Lộc Hân Nhiên ngại ngùng nói:
- Vốn là ta muốn khiến mấy con hạc giấy bay ra xếp thành đồ án trong không trung nhưng tu vi ta quá nông cạn, vẽ phù chú còn chưa đủ để làm được điều đó...
Sau đó nàng bổ sung nói:
- Nhưng mà Thánh Tử đại nhân, ngươi yên tâm, Tết Sương Nguyên sang năm ta chắc chắn sẽ khiến chúng nó tạo thành đồ án bên trên.
Lý Nhiên đã trầm mặc. Có hàng trăm con hạc giấy ở đây, từng cái đều phải khắc họa phù chú, lượng công việc quả thực vượt quá tưởng tượng.
Với cảnh giới hiện tại của Lộc Hân Nhiên, có lẽ vẽ chưa được bao nhiêu thì linh lực đã cạn kiệt.
Lễ vật này, chỉ sợ nàng đã bắt đầu chuẩn bị vào mấy tháng trước rồi.
Mặc dù nàng có lúc rất đáng ghét, nhưng không thể không nói nàng thật sự dụng tâm đối với Lý Nhiên.
Lý Nhiên thở dài. Thò tay vuốt vuốt đầu của nàng:
- Cám ơn lễ vật của ngươi.
Lộc Hân Nhiên hóa đá rồi. Sắc mặt nàng ửng hồng. Hô hấp dồn dập, hai con mắt lóe sáng lấp lánh, nàng không thể tin lẩm bẩm nói:
- Thánh Tử đại nhân sờ vuốt ta...
Lý Nhiên uốn nắn lại:
- Là vuốt tóc của ngươi.
- Không chỉ sờ ta mà còn nói rất yêu thích ta...
- Là thích lễ vật ngươi tặng... Ngươi có thể nói đúng toàn bộ không?
Lý Nhiên đen mặt. Mấy câu nói kia rất dễ khiến người khác hiểu lầm đấy. Lộc Hân Nhiên căn bản nghe không vào, đỏ mặt quay người bỏ chạy:
- Thánh Tử đại nhân nói hắn yêu thích ta!
Lý Nhiên: 凸 Mẹ nó. giơ ngón tay fuck
Ngay tại thời điểm hắn cân nhắc giết người diệt khẩu, sau lưng hắn có gió thổi phật qua. Lý Nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Lãnh Vô Yên bồng bềnh hạ xuống. Hắn chắp tay nói:
- Đệ tử bái kiến sư tôn.
Lãnh Vô Yên gật đầu:
- Miễn lễ. Ở bên trong tông môn, hai người mặt ngoài phải duy trì quan hệ thầy trò đấy...
Nàng chứng kiến câu đối bên trên cửa, kỳ quái nói:
- Nhiên Nhi, vì sao ngươi phải dán hai bức chữ này lên trên cửa chứ? Mấy chữ này ta thấy cứ là lạ như thế nào đó.
- Khụ khụ...
Lý Nhiên hắng giọng:
- Cái này gọi là dán câu đối xuân, là tập tục của quê quán ta, có ngụ ý trừ tà trừ tai, nghênh tường hưởng phúc. Không phải sắp tới Tết Sương Nguyên sao. Đệ tử dán lên nó rồi.
Lãnh Vô Yên buồn cười nói:
- Ngươi đường đường một tu hành giả, vậy mà còn tin loại đồ vật này ư?
Lý Nhiên gãi đầu:
- Thì coi như là một thứ đồ may mắn thôi. Hơn nữa dán lên giấy đỏ rực cũng càng có không khí ngày lễ nha.
- Ừ. Có đạo lý.
Lãnh Vô Yên gật đầu:
- Lát nữa cũng dán một đôi trước cửa tẩm cung bổn tọa đi.