Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A! (Dịch)

Chương 159 - Chương 159. Ai Là Thợ Săn, Mà Ai Lại Là Con Mồi!

Chương 159. Ai là thợ săn, mà ai lại là con mồi! Chương 159. Ai là thợ săn, mà ai lại là con mồi!

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

- Liệp sát…

Trong lòng Lý Nhiên hơi chấn động, nhưng trên mặt hắn vẫn không để lộ ra chút biểu cảm nào.

Lúc này, Tần Như Yên nói.

- Vấn đề quan trọng nhất bây giờ là rốt cuộc chúng ta phải làm sao để ứng đối đây.

Trước mặt bọn họ có hai con đường: hoặc là chạy, hoặc là đánh.

Chạy là quyết định sáng suốt nhất, tất cả mọi người đều không cần phải trả bất cứ cái giá nào, lẳng lặng cho đến khi hừng đông, thú triều tự nhiên sẽ thối lui thôi.

Nhưng như thế thì nhất định là sẽ không giữ được Nam Phong Thành này, mấy trăm ngàn bách tính trong thành chắc chắn cũng sẽ trở thành khẩu phần lương thực của Yêu Thú.

Điểm này, trong lòng của tất cả Tu Hành Giả đều biết rất rõ.

Nhưng ai nguyện ý chém giết với những sinh vật dã man này đâu chứ?

Tuy nhiên, dưới tình huống như vậy, tất cả mọi người cũng có chút không nói nên lời, nhất là những đệ tử bên phía Chính Đạo.

Lúc này, Bạch Tương Dạ cười híp mắt mà nói:

- Các vị, không đi đi còn chờ cái gì nữa chứ? Ta cũng không có hứng thú đi liều mạng với Yêu Thú đâu.

Các Ma Môn còn lại cũng ào ào hô ứng, biểu thị bây giờ nên rời đi trước thì hơn.

Người trong Chính Đạo cũng đã có hơi động lòng rồi.

Lưu chấp sự của Thần Đạo Cung bỗng lên tiếng:

- Ta cũng cảm thấy chúng ta nên rút lui trước sẽ tốt hơn, thú triều này quá mức to lớn, tạm tránh xa phong ba này thì hơn.

- Ta cảm thấy Lưu chấp sự nói rất có đạo lý.

- Đúng vậy đó, chúng ta nhanh rời khỏi đây đi!

- Ai ngu ngốc đến mức liều mạng với Yêu Thú cơ chứ?

- Thú triều kinh khủng như vậy, không phải là thứ chúng ta có thể ứng phó được đâu.

- Lâm Tiên Tử, hạ lệnh lui lại đi!

...

Các đệ tử của Chính Đạo la hét ồn ào, ai nấy cũng đều đã nổi lên ý định muốn lui binh.

Nhạc Kiếm Ly chau mày.

- Thân là Tu Hành Giả, thế mà các ngươi lại muốn buông bỏ bách tính ra sau lưng sao? Các ngươi không làm… không cảm thấy quá không xứng với hai chữ Chính Đạo này rồi sao?

Lời vừa nói ra, sắc mặt của mọi người lập tức trở nên lúng túng. Thế nhưng cũng vẫn có người bất mãn nói:

- Mạng của dân chúng thì là mạng, mạng của chúng ta thì không phải sao?

- Đúng vậy đó! Dựa vào cái gì mà bọn ta phải liều mạng vì bọn họ cơ chứ?

- Phàm nhân chẳng qua chỉ là một con kiến hôi mà thôi, có chết nhiều hơn nữa thì làm sao chứ?

Trên đời này không bao giờ thiếu phàm nhân cả!

Đối mặt với thú triều mãnh liệt như vậy, bọn họ đã hoàn toàn xé nát đi bộ mặt nhân nghĩa đạo đức giả kia rồi.

- Các ngươi!

Nhạc Kiếm Ly siết chặt lấy trường kiếm, trong lòng vô cùng tức giận.

Nội tâm của Lâm Lang Nguyệt cũng cực kỳ xoắn xuýt.

Nàng ta không nguyện buông bỏ bách tính sau lưng, nhưng cũng không có tư cách khiến cho đám Tu Hành Giả này đi mạo hiểm.

Ở trong lòng của đại đa số Tu Hành Giả, phàm nhân chẳng qua cũng chỉ là những kẻ như giun như dế mà thôi.

Bình thường tùy tiện làm chút chuyện tốt, biểu lộ một chút cảm giác tồn tại thì còn được, nếu thật sự để cho bọn họ đi liều mạng, vậy thì không thực tế chút nào.

...

Thú triều tiến đến càng ngày càng gần, tâm tình của mọi người cũng càng lúc càng trở nên nóng nảy.

Năm mươi dặm, ba mươi dặm, hai mươi dặm…

Rầm rầm rầm rầm!

Mặt đất chấn động kịch liệt, cứ như thể động đất vậy, kèm theo đó còn có mưa sa ầm vang.

Yêu Thú kêu gào bên tai, thậm chí đã có thể nhìn thấy con ngươi đỏ au cùng với hàm răng nanh khủng bố của bọn chúng rồi!

Trong đám thú triều cũng có rất nhiều con khổng lồ tản ra khí tức của loài người đầy khủng bố mà lại kinh hãi!

- Lâm Tiên Tử, đừng do dự nữa, chúng ta đi nhanh đi!

- Lui lại! Không đáng phải vì phàm nhân mà làm vậy đâu!

Đám người dồn dập móc pháp khí ra, bọn họ đã chuẩn bị rời đi bất cứ lúc nào rồi.

Lâm Lang Nguyệt siết chặt nắm tay lại, vừa mở miệng định nói gì đó thì Lý Nhiên đột nhiên bật cười một tiếng.

- Đây chính bộ mặt thật của Chính Đạo đó sao? Thật đúng là đáng mặt đáng mày quá.

Sắc mặt của các đệ tử Chính Đạo đều vô cùng hổ thẹn, nhưng cũng không ai dám lên tiếng phản bác lại hắn cả.

Lý Nhiên đứng thẳng lưng, chắp hai tay ra sau lưng.

- Đệ tử U La Điện nghe lệnh!

- Có!

Các đệ tử đồng loạt quỳ một chân trên đất.

- Mọi người kết thành trận hình phòng thủ, mở pháp khí phòng ngự ra, cùng nhau trông coi cho đối phương, ta không cho phép có bất kỳ người nào phải bỏ mạng!

- Vâng!

Giọng nói của Lý Nhiên vang dội, quanh quẩn trong màn đêm đen kịt.

- Để cho đám súc sinh kia biết, ai… mới thật sự là con mồi!

Thân hình hắn bay vút lên trời, cả người bùng lên một ngọn lửa màu vàng cháy hừng hực!

Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, hắn tựa như một viên lưu tinh đang thiêu đốt bừng bừng, kéo một đường thật dài rồi bay ầm ầm về phía bầy thú kia!

Thạch Phá Thiên Kinh!

Thân thể Lý Nhiên được quấn quanh bởi ngọn lửa màu vàng óng, ầm ầm nện vào biển Yêu Thú mãnh liệt kia!

- Hắn muốn làm gì vậy?

- Đây quả thực là đang tìm chết mà?

- Cứ coi như hắn là đệ nhất Thiên Ma đi chăng nữa, đối mặt với một bầy thú như vậy thì cũng phải nhượng bộ lui binh thôi!

Bình Luận (0)
Comment