Các trưởng lão phảng phất cứ như một con rối, bọn họ ngây dại lắc đầu.
Vừa rồi, khí tức của Lý Nhiên rất hỗn tạp, ba vị pháp tướng của Phật Đạo Ma đã hiện ra hết, thế mà không có ai nhận ra được Kim Quang Chú này là thần thông của hắn. Bọn họ đều tưởng rằng đó là cảnh tượng kỳ dị trong thiên địa do đột phá cảnh giới cảnh giới mang lại mà thôi.
Nguyên Anh đột phá Phân Thần, thế mà lại có thể dẫn động kiếp lôi?
Thế này cũng quá mức lắm rồi!
Cho dù bọn họ có sống mấy trăm năm thì cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng nghe nói về chuyện này.
Tôn trưởng lão nuốt một ngụm nước bọt.
- Đây cũng chỉ mới là Phân Thần mà thôi, nếu như đột phá Hợp Đạo, vậy chẳng phải là đâm thủng cả trởi luôn sao?
- Vị Thánh Tử này của chúng ta rốt cuộc có lai lịch thế nào vậy chứ?
...
Ở bên trong Lôi Quang, Lý Nhiên bị điện giật đến run lẩy bẩy cả người.
- Đau thật đấy!
Chiêu này vốn có uy lực tuyệt luân, có năng lực vượt cảnh giới để giết người, hơn nữa khi tu vi của hắn được thăng cao thì uy lực càng không thể so sánh nổi.
Lôi Quang có chứa Diệt Tuyệt Chi Yd gần như đã phá vỡ được lớp phòng ngự của hắn trong nháy mắt.
Lúc này, cả người của hắn đã tràn ngập huyết khí, bắp thịt bị điện giật mà bên trên đó trải đầy cổ triện.
Hắn đã đồng thời mở Huyết Mạch Chi Lực cùng với Đoạt Thiên Công ra để chống đỡ với sự thanh tẩy của Cửu Thiên Thần Lôi, bảo đảm cơ thể của mình sẽ không bị tiêu diệt dưới Lôi Quang.
Cùng lúc đó, hắn cũng giải phóng tâm thần, dẫn đạo Lôi Quang vụn vặt trùng kích lên Tử Phủ Thức Hải.
Ba vị pháp tướng đồng thời ngửa mặt lên trời rồi thét dài, đạo lực, ma ý, Phật quang quanh quẩn với nhau, tạo thành một cảnh tượng tuyệt mỹ đến chấn động ở dưới bầu trời tối đen này!
- Đau đau đau, đau quá đi!
Lôi Quang mạnh mẽ trùng kích Tử Phủ, phảng phất nhe linh hồn cũng phải bị xé nát. Cơn đau nhức như vậy quả thực không phải người thường có khả năng thừa nhận được!
Ở đầu bên kia của hồng tuyến, Dịch Thanh Lam truyền ra một tiếng thét kinh hãi.
- A, đau quá! Lý Nhiên, ngươi đây là đang làm cái gì vậy hả?
Bọn họ có cùng cảm giác như nhau, cơn đau thấu xương của Lý Nhiên cũng truyền lại hết tất cả cho nàng ta.
- Không phải ngươi nói muốn thần lôi thối thể sao?
- Sau đó thì sao?
- Sau đó ta bổ chính mình luôn rồi!
- ...
Dịch Thanh Lam oán hận nói:
- Tên tặc tử nhà ngươi không muốn sống nữa à? Thần lôi cũng có thể chém loạn được sao?
Nếu không phải là cảm nhận được khí tức của hắn vẫn bình ổn, vẫn chưa bị trọng thương gì cả, vậy nàng ta hận không thể bay thẳng đến Huyền Linh Sơn một chuyến.
- Lãnh Vô Yên thật là, thế này mà cũng không ngăn hắn lại, cứ để cho hắn làm chuyện hồ đồ vậy sao?
Trong lòng nàng ta có chút oán giận.
Thật không nghĩ tới Lãnh Vô Yên vẫn luôn đứng quan sát ở trong chỗ tối, đang chuẩn bị vớt Lý Nhiên bất cứ lúc nào.
Dịch Thanh Lam nói:
- Chẳng qua cũng chỉ là một Phân Thần Cảnh mà thôi, không đáng kể với ngươi chút nào cả, hà tất gì phải vội vã nhất thời như vậy chứ?
Lý Nhiên cố nén cơn đau nhức trên người.
- Vì được ở bên cạnh… người mình thích, ta phải cố gắng đột phá. Chút đau đớn cũng có là gì đâu.
Đây chính là một loại chấp niệm đó!
Đầu bên kia hồng tuyến trầm mặc một lát, sau đó Dịch Thanh Lam thấp giọng nói:
- Thật ra ngươi không cần phải liều mạng như vậy đâu, có thể nàng ta cũng không để bụng tu vi của ngươi đâu?
Lý Nhiên lắc đầu.
- Nàng ta không để bụng như ta quan tâm. Cho tới nay đều là nàng ấy đang bảo vệ ta, nhưng người nào có thể tới bảo vệ nàng đâu chứ?
Dịch Thanh Lam lẩm bẩm nói:
- Bảo hộ... Nàng ấy?
- Ta không chỉ phải đứng ở bên cạnh nàng ấy, ta còn muốn trở thành chỗ dựa của nàng ấy nữa!
- Nếu nàng muốn ở ẩn, vậy ta sẽ làm vân cuộn mây trôi cùng với nàng. Nếu nàng muốn xuất thế, ta sẽ vì nàng mà giết chết hết tất cả kẻ thù trong thiên hạ!
- Bởi vì, đó là nữ nhân của lão tử!
Lời nói này Lý Nhiên không hề sử dụng thần hồn để truyền âm mà là rống lớn lên tiếng như thể đang thề thốt vậy.
Ngược lại không chẳng phải vì cái gì khác, chủ yếu là do bị đánh quá đâu…
Dịch Thanh Lam ngơ ngác ngồi ở trên giường, không hề động đậy lấy một chút cứ như thể một pho tượng vậy.
- Nữ nhân… của hắn?
Vết đỏ ửng trên gương mặt tuyết trắng xinh đẹp của nàng ta nhanh chóng lan tràn, trái tim nhảy lên kịch liệt, một cỗ tâm tình trước nay chưa từng có tràn ngập trong lòng nàng ta.
Phảng phất cứ như thể một hạt giống được gieo trồng rất lâu rồi, giờ khắc này cuối cùng cũng bung nụ, hoàn toàn nở rộ ra.
Trong mắt nàng ta lăn tăn gợn sóng.
- Nghịch đồ, đến cùng ngươi bảo bần đạo phải làm thế nào với ngươi cho phải đây?
Lúc này, đầu bên kia hồng tuyến truyền đến giọng nói của Lý Nhiên.
- Thanh Lam sư tôn, ta ngăn cách hồng tuyến ra trước! Nếu không… Ngươi cũng sẽ cảm thấy đau đớn.
- Không cần!
- Hả?
Sắc mặt Dịch Thanh Lam ửng đỏ, con ngươi lóng lánh, nàng ta kiên định nói:
- Không cần phải ngăn hồng tuyến tuyến, bần đạo ở cùng ngươi!