...
Lãnh Vô Yên đứng ở một nơi hẻo lánh, mắt nhìn Lý Nhiên đang giãy giụa bên trong Lôi Quang, viền mắt của nàng hơi phiếm hồng, con ngươi cũng mù mịt sương.
- Vì nàng mà giết hết tất cả kẻ địch trong thiên hạ?
- Thì ra hắn nỗ lực để trở nên mạnh mẽ cũng không chỉ vì chuyện kia, càng nhiều hơn chính là muốn bảo vệ bổn tọa.
- Nghịch đồ, ngươi cũng biết lừa gạt nước mắt của bổn tọa nữa.
Nàng dụi dụi mắt, giọng nói có hơi nghẹn ngào.
- Gào lớn tiếng như vậy, chắc là đau muốn chết rồi nhỉ?
- Cái tên ngốc này…
Cơn đau nhức ăn mòn thần kinh của Lý Nhiên, nếu không phải ý chí cùng với thần hồn cường đại, chỉ sợ rằng hắn đã đã bất tỉnh rồi.
Tử Phủ Thức Hải bị Lôi Quang liên tục mở rộng ra, phảng phất như mây mù chất chứa bên trong đó đã bị ánh nắng gắt đâm rách.
Hồn lực vô cùng tinh thuần được rót vào trong đầu hắn. Cuối cùng thần hồn cũng đã tìm được chỗ nương thân.
Lý Nhiên ở bên trong Tử Phủ tỏa ra thần quang trong trẻo.
Hắn lột xác rồi.
Đây là một loại cảm thụ không thể nói rõ được mà cũng không tả chi tiết được, cả thế giới trong mắt hắn đã trở nên hoàn toàn khác biệt, từng lỗ chân lông trên người hắn đều đang cảm nhận thế giới bên ngoài.
Hắn nhìn về phía dãy núi ở xa xa, tâm thần khẽ động, một giây kế tiếp thì hắn đã đứng ở trên đỉnh núi rồi.
Mà quay đầu nhìn lại, thân thể của chính hắn vẫn còn đang trôi lơ lửng ở trên đỉnh của Lạc Tuyết Sơn.
Thần hồn ly thể, Phân Thần cùng Nguyên Anh chính là giới hạn lớn nhất.
Giờ khắc này, Lý Nhiên đã Phân Thần rồi.
Nhưng so sánh cùng với Phân Thần thông thường thì dường như tình trạng của hắn có hơi khác biệt.
Ở cảnh giới Phân Thần, thần hồn đơn bạc, vẫn còn chưa tương hợp với đạo.
Tuy là có thể miễn cưỡng ly thể, nhưng không chỉ vô cùng yếu ớt mà cũng không cách nào sử dụng nó cho việc công phạt cả.
Nhưng lúc này, hồn lực của Lý Nhiên rất thịnh vượng, loại cảm giác này quả thực không khác gì thực thể!
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là hắn lại có thể sử dụng được thần thông Cấm Đoạn Luân Hồi ở dưới trạng thái ly thể!
Bởi vì đây là thần thông công phạt thần hồn nên cũng không cần sử dụng linh lực để thúc giục nó, cho dù có ở trạng thái ly thể thì hắn vẫn có thể phát huy ra toàn bộ uy lực như cũ.
Khuyết điểm duy nhất chính là sau khi sử dụng thì sẽ tiến nhập vào trạng thái suy yếu, không có nhục thân che chở, đây là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Chẳng qua thì điều này cũng rất khủng bố, dù sao thì đó cũng là năng lực mà chỉ có Hợp Đạo mới có.
Lúc này, trong đầu hắn vang lên giọng nói đầy lo lắng của Dịch Thanh Lam.
- Lý Nhiên, ngươi không sao chứ?
Lý Nhiên sửng sốt.
Thoát ly ra khỏi nhục thân rồi mà hồng tuyến này vẫn còn có thể truyền âm được.
Hắn nâng tay phải lên nhìn một cái, chỉ thấy trên cổ tay bán trong suốt của mình có một đạo hồng tuyến đang phát sáng rực rỡ.
- Quả nhiên Nhân Duyên Nhất Tuyến này nối liền với thần hồn.
Lý Nhiên phục hồi tinh thần lại, hắn truyền âm nói:
- Không có việc gì, Thanh Lam sư tôn, ta đã đột phá thành công rồi.
- Thật sao? Hù chết bần đạo rồi.
Dịch Thanh Lam thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi nàng ta cảm nhận được đối phương đã thần hồn ly thể, còn tưởng rằng nhục thân của hắn đã bị Lôi Quang tiêu diệt rồi chứ.
Nàng ta sợ đến mức thiếu chút nữa là đã vượt từ Bạch Vân Phong qua đây.
Nàng ta không nhịn được mà oán giận nói:
- Tên tiểu tặc nhà ngươi đúng là một kẻ điên mà, làm gì có ai liều mạng như ngươi đâu chứ?
Tiên Lộ vốn là sát cơ ngập tràn, không cẩn thận là sẽ ngã xuống ngay, ai mà không thận trọng, cẩn thận đi từng bước một về phía trước?
Tên này có thiên phú tuyệt luân, chỉ cần hắn tu luyện cho tốt thì tiền đồ đúng là rộng mở.
Nhưng hắn hết lần này tới lần khác cứ hành sự cực đoan như vậy. Chỉ vì muốn đột phá Phân Thần mà lại dám dẫn động thiên lôi đến đánh mình!
Lý Nhiên cười nói:
- Yên tâm đi, trong lòng ta tự biết chừng mực, ta còn có rất nhiều chuyện chưa làm nữa kìa, không nỡ chết đâu.
Đầu bên kia hồng tuyến trầm mặc một lát, Dịch Thanh Lam thấp giọng nói:
- Tiểu tặc, bần đạo không quản được ngươi, nhưng sau này ngươi đừng có vọng động như vậy nữa. Cứ coi như là vì… vì nàng đi, ngươi cũng phải sống cho thật tốt.
Lý Nhiên gật đầu, chân thành nói:
- Thanh Lam, cám ơn ngươi.
Lần này, Lôi Kiếp đã tôi luyện hồn vô cùng đau đớn, quả thực không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được, thế mà toàn bộ quá trình Dịch Thanh Lam đều bầu bạn với hắn khiến cho hắn rất cảm động, cũng làm cho trong lòng hắn có chút ấm áp.
Khuôn mặt xinh đẹp của Dịch Thanh Lam đỏ lên, nàng ta lắp bắp nói:
- Làm càn! Ngươi… không cho phép ngươi xưng hô như vậy với bần đạo!
- Biết rồi, Thanh Lam.
- Ngươi còn nói nữa!
Dịch Thanh Lam khó dằn nổi sự xấu hổ mà che lấy khuôn mặt mình.
- Thật là kỳ quái. Rõ ràng bần đạo lớn hơn so với hắn nhiều tuổi như vậy, thế mà ở trước mặt hắn lại cứ giống như là một tiểu cô nương vậy…