Lúc trước, Tần Như Yên chính là một ví dụ.
Nhưng không có cách nào cả, tính cách Lý Nhiên phóng túng như vậy, muốn ngăn cản hắn là không có khả năng.
Mình cũng không thể cùng hắn làm chuyện hoang đường chứ?
Nàng ta nghĩ lại vẫn cảm thấy hết hồn.
…
Hai người ôm ấp vài canh giờ, Dịch Thanh Lam mới lưu luyến rời khỏi.
Đây là lời hứa hẹn của Lý Nhiên, từ kết nối hồng tuyến mỗi ngày một lần tăng lên hai lần một ngày, nếu không đoán chừng tối nay nàng ta sẽ không thả hắn đi.
Nhìn bóng lưng thanh lệ đi ba bước lại quay đầu một lần kia, trong mắt Lý Nhiên ngập tràn ý cười dịu dàng.
Dịch Thanh Lam thật sự là một bảo tàng nữ hài.
Không nói đến diện mạo và dáng người tuyệt mỹ, chỉ riêng bộ dáng thuần khiết ngây thơ chân thành kia, trên đời này có bao nhiêu có thể có được một người như vậy?
Nghĩ lại nàng ta, lại nghĩ đến Lâm Lang Nguyệt…
Lý Nhiên lắc đầu cười.
- Ai nói Vong Tình Đạo là vô tình nhất? Rõ ràng là là tình căn thâm chủng (*) mà.
Hắn xoay người nhìn về phía Huyền Linh, nụ cười trong nháy mắt chợt tắt.
- Bây giờ đi về chắc sẽ không bị sư tôn làm thịt chứ?
- Không đúng, hiện giờ chắc đã mài đao rồi…
(*) Tình căn thâm chủng: chỉ tình yêu sâu đậm, ăn sâu vào lòng người.
La Sát Sơn.
Lý Nhiên đang ghé vào cửa tẩm cung, ngó dáo dác đi vào trong nhìn xung quanh.
- Lý Thánh Tử, ngươi đang làm cái gì vậy?
Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nữ, dọa cho hắn càng thêm hoảng sợ.
Lý Nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Vương chấp sự đang có vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn.
- Khụ khụ, không có việc gì, ta chỉ đi dạo thôi.
- Ồ.
Vương chấp sự không nghi ngờ gì, gật đầu định rời đi.
- Chờ một lát!
Lý Nhiên kéo nàng ta lại, hỏi:
- Vương chấp sự, hôm nay ngươi có thấy chưởng môn không?
Thấy đối phương nắm lấy cánh tay mình thì sắc mặt Vương chấp sự đỏ lên, gật đầu nói:
- Chưởng môn cả ngày nay đều ở La Sát Sơn.
Lý Nhiên hỏi:
- Vậy ngươi cảm thấy tâm trạng của chưởng môn hôm nay thế nào?
Vương chấp sự trở về suy nghĩ một chút.
- Dương như không tệ, vừa rồi nàng còn tự mình xuống bếp nấu ăn đấy.
- Xuống bếp?
Lý Nhiên có chút mơ màng.
Sư tôn biết chuyện này, phản ứng đầu tiên không phải giết người mà lại là nấu ăn?
Thật sự quá khác thường!
- Bỏ đi, là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi, mặc cho số phận đi!
Lý Nhiên thở dài, ủ rũ cúi đầu đi vào tẩm cung.
Vương chấp sự nhìn bóng lưng của hắn, gò má hơi ửng hồng lên.
- Thánh Tử đại nhân vẫn soái như vậy, nắm lấy tay ta mạnh mẽ như vậy! Nhưng mà vẻ mặt không đúng lắm, giống như sắp anh dũng hy sinh vậy…
…
Lý Nhiên lúc này mới rón ra rón rén đi vào phòng ngủ, kết quả là lập tức đụng phải Lãnh Vô Yên.
- Sư, sư tôn…
Hắn căng thẳng đến mức đầu lưỡi cũng cứng cả lại.
Lãnh Vô Yên lại tươi cười.
- Nhiên Nhi, ngươi trở về thật đúng lúc, cơm nước đều đã chuẩn bị xong, chúng ta ăn cơm nhé?
- Ăn cơm?
Lý Nhiên nhìn ra phía sau nàng.
Chỉ thấy phía sau, bên trên bàn bày đầy một bàn lớn đồ ăn, các loại mỹ vị trân quý, sơn hào hảo vị, dường như còn có linh khí lượn lờ xung quanh.
Hiển nhiên là nguyên liệu nấu ăn đều vô cùng quý hiếm.
Lý Nhiên nuốt một ngụm nước miếng, cười cười nói:
- Thịnh soạn như vậy sao? Sao hôm nay sư tôn lại hứng thú xuống bếp vậy?
Lãnh Vô Yên trừng mắt liếc hắn một cái.
- Ngươi nói lời này là sao, chẳng lẽ bình thường bổn tọa bạc đãi ngươi?
Lý Nhiên lắc đầu.
- Đệ tử không phải ý đó.
Lãnh Vô Yên cười nói:
- Ngươi không phải muốn lên đường sao? Bổn tọa cố ý chuẩn bị những món ăn này chính là vì đưa tiễn ngươi.
- Tiễn, đưa tiễn?
Chân Lý Nhiên liền mềm nhũn ra.
Được lắm, hóa là bữa cơm chém đầu!
Nghe ý tứ này thì ăn xong liền muốn lập tức tiễn mình lên đường?
Lãnh Vô Yên lại không hề phát hiện ra mà kéo hắn đến bên bàn ngồi xuống.
- Tới đây, mau nếm thử tay nghề bổn tọa.
- ...
Giọng nói Lý Nhiên căng thẳng.
- Sư tôn. Người gấp gáp như vậy sao?
- Nhanh lên một chút, để lâu sẽ lạnh.
- Lạnh? Người nói đồ ăn hay là ta?
- Nói bậy gì đấy…
Khuôn mặt Lãnh Vô Yên tươi cười đỏ ửng, gắp một miếng thịt đại bàng đưa đến bên miệng hắn.
- Mau, mở miệng ra, a…
Lý Nhiên ngoan ngoãn há miệng, không nhai đã lập tức nuốt xuống.
Lãnh Vô Yên mong đợi nói:
- Thế nào, ăn ngon không?
Mặt hắn tái nhợt, gật đầu nói:
- Ăn ngon, đáng tiếc đã là bữa cuối cùng.
- Ha ha, ăn ngon thì ăn nhiều hơn một chút.
- Ừm, dù sao quỷ no cũng mạnh hơn quỷ đói.
- Hả?
Lãnh Vô Yên lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
- Nhiên Nhi, ngươi nói cái gì thế? Cái gì quỷ với không quỷ?
Lý Nhiên miễn cưỡng cười khổ.
- Không phải người nói ăn xong bữa ăn này sẽ đưa đệ tử lên đường sao?
Lãnh Vô Yên gãi đầu.
- Đúng vậy, không phải ngươi muốn đến Đăng Tiên Đại Hội sao?
Lý Nhiên nghe vậy thì sửng sốt.
- Sư tôn nói lên đường, ý là nói đến Vô Ương Thành?