Xin Nhờ, Ta Thật Không Muốn Cùng Mỹ Nữ Chưởng Môn Yêu Đương A! (Dịch)

Chương 358 - Chương 358. A Thấm, Hy Vọng Cuối Cùng Của Cả Thôn!

Chương 358. A Thấm, hy vọng cuối cùng của cả thôn! Chương 358. A Thấm, hy vọng cuối cùng của cả thôn!

Lộc Hân Nhiên nhìn xung quanh một chút rồi ghé sát đến bên tai A Thấm nói:

- Có người nói trong gian phong của Dương trưởng lão của Lục Đỉnh còn treo một bức họa của Thánh Tử đấy!

- Cái gì?

A Thấm hít một hơi khí lạnh.

- Dương trưởng lão kia đã mấy trăm tuổi rồi!

Lộc Hân Nhiên thản nhiên nói:

- Vậy thì thế nào? Mấy trăm tuổi cũng đều là nữ nhân, ai có thể cự tuyệt Thánh Tử chứ?

- ...

A Thấm không khỏi rùng mình một cái, cả người nổi đầy da gà.

Lộc Hân Nhiên thở dài.

- Nhưng mọi người cũng chỉ truyền miệng mà thôi, có lệnh cấm của tông môn tồn tại thì căn bản không dám vượt rào nửa bước.

A Thấm gật đầu.

- Vậy cũng thật là.

Lãnh chưởng môn kiêng kỵ nhất loại chuyện như vậy, căn bản không có ai dám chạm vào giới hạn của nàng.

- Nhưng A Thấm tỷ tỷ thì không giống vậy. Ngươi không phải đệ tử tông môn, cũng không bị lệnh cấm trói buộc. Mỗi ngày đều ở bên Thánh Tử đại nhân, có phát sinh chuyện gì ngượng ngùng hay không?

Lộc Hân Nhân cười tủm tỉm hỏi.

A Thấm đỏ mặt đẩy nàng ta một cái.

- Nói bậy bạ cái gì đấy, ta chỉ là một hạ nhân mà thôi, nào dám có hy vọng xa vời như vậy?

Lộc Hân Nhiên vuốt cằm.

- Nhưng ta thấy thái độ của Thánh Tử đại nhân với ngươi cũng không giống một hạ thân đơn giản như vậy đâu.

Lý Nhiên rất coi trọng A Thấm, chuyện ấy đệ tử trong môn đều biết.

Đây cũng chính là nguyên nhân thái độ của mọi người với A Thấm cực kỳ cung kính, đến cả đại sư huynh thấy cũng gật đầu chào hỏi.

Khóe miệng A Thấm hơi nhếch lên, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng.

Đúng là Lý Nhiên đối xử với nàng ta rất tốt, thậm chí còn làm cho nàng ta thấy thụ sủng nhược kinh.

Lúc này nhìn gò má nàng ta đỏ bừng, bộ dáng muốn nói nhưng lại không dám thì Lộc Hân Nhiên không khỏi ngây người.

- A Thấm tỷ tỷ, sao ngươi càng ngày càng đẹp vậy?

Chỉ thấy làn da nàng ta trắng nõn nhẵn mịn như tơ lụa, mọi cử chỉ đều mang theo khí chất dụ người, kết hợp với ánh mắt sợ hãi lại có loại xinh đẹp thanh thuần trong trẻo.

A Thấm xấu hổ nói:

- Nào có. Vẫn là Hân Nhiên muội muội đẹp hơn.

Lộc Hân Nhiên lắc đầu.

Hai người căn bản không phải cùng một phong cách.

Mình cũng được xem như thanh thuần lại đáng yêu nhưng A Thấm lại đẹp đến không thể diễn tả được.

Xá Nữ Linh Tủy Thể là thể chất một vạn người mới có một người, theo cảnh giới thăng cấp lên thì mị lực cũng ngày càng mạnh mẽ hơn.

Hơn nữa A Thấm vốn không tầm thường, quả thật có chút hương vị làm động lòng người.

Lộc Hân Nhiên nhìn nàng ta, thì thầm nói:

- Dáng dấp của tỷ tỷ, ngay cả ta nhìn cũng động tâm, sao Thánh Tử đại nhân có thể kiềm chế được vậy?

A Thấm nghe vậy thì mặt lại càng đỏ hơn, thấp giọng nói:

- Ta vốn liễu yếu đào tơ, địa vị thấp kém, mà đại nhân lại như sao trên trời… Muội muội cũng không cần nói những lời ngốc nghếch này nữa.

Nàng ta nào dám nói cho đối phương biết, mình đang nỗ lực tu luyện, đợi đến Trúc Cơ thì sẽ song tu cùng Thánh Tử đại nhân chứ?

Lộc Hân Nhiên lắc đầu, nói:

- Là tỷ tỷ không biết tận dụng lợi thế của mình.

Nói xong lại cẩn thận nhìn xung quanh một chút, lấy ra một cuốn thoại bản nhỏ từ trong tường kép ở dưới ván giường.

Do dự một chút rồi như có chút nhói lòng đưa cho A Thấm.

- Quyển bí tịch này ta đã cất kỹ nhiều năm, ngày hôm nay tặng cho tỷ tỷ đấy!

- Cái gì thế, thần bí như vậy?

A Thấm nhận lấy, mở ra nhìn thoáng qua thì đôi mắt lập tức trợn tròn lên, ửng đỏ cũng lan ra khắp khuôn mặt.

- Cái này, cái này, cái này là…

Hai tay nàng ta đều run rẩy, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.

Lời văn này cũng quá xấu hổ rồi!

Lộc Hân Nhiên vỗ bả vai nàng ta, ý tứ sâu xa nói:

- Bởi vì lệnh cấm của tông môn nên chúng ta nhất định là không có duyên với Thánh Tử. Ta giao quyển bí tịch này cho ngươi, ngươi phải lĩnh ngộ thật tốt những tinh túy trong đó, tranh thủ sớm ngày bắt được Thánh Tử!

- Nhớ kỹ, trên lưng ngươi mang theo giấc mộng của toàn bộ nữ đệ tử trong môn, ngươi không phải đang chiến đấu một mình!

A Thấm:

- ...

Giọng điệu của đối phương giống như đang nói một điều vô cùng trang nghiêm.

Nàng ta che lại gò má nóng rực.

- Thật là quá vô lý!

Cộc cộc.

Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.

Lộc Hân Nhiên liền hoảng sợ, tay chân luống cuống nhét thoại bản vào trong ngực nàng ta, thấp giọng nói:

- Ngàn vạn lần đừng để bị người khác phát hiện!

Sau khi xác định nàng ta cất kỹ thì mới đứng dậy mở cửa phòng ra. Vừa mở cửa ra đã ngẩn người.

- Thánh Tử đại nhân?

Chỉ thấy Lý Nhiên đang đứng gác tay trên cửa, cau mày nói:

- Lâu như vậy mới mở cửa, có phải đang làm việc gì không thể để lộ ra ngoài không?

Ánh mắt Lộc Hân Nhiên lập lòe, hoảng loạn nói:

- Ta, ta không hề làm gì cả…

- Kỹ thuật nói dối vẫn cần phải cải thiện.

Lý Nhiên lắc đầu, cũng không có tâm tư quan tâm nhiều, hỏi:

- A Thấm có ở chỗ ngươi không? Ta đến tìm nàng.

- Có!

A Thấm nghe được giọng nói của hắn thì lập tức chạy tới.

- Thánh Tử đại nhân!

Bình Luận (0)
Comment