Lý Nhiên cố ý nói:
- Không sao, sư tôn không đồng ý, đệ tử cũng có thể tìm người khác...
- Không được!
Dịch Thanh Lam khẩn trương nắm lấy vạt áo của hắn:
- Không cho phép ngươi đi tìm người khác!
Trong mắt Lý Nhiên lóe lên vẻ mỉm cười:
- Vậy có nghĩa là sư tôn đã đồng ý?
- Bần đạo cũng không nói như vậy.
Mặt Dịch Thanh Lam đỏ lên, ngập ngừng nói:
- Ngươi cứ tu luyện trước đã, về sau lại nói chuyện này...
Nàng hoảng hốt đến mức muốn nhảy ra ngoài.
Tiếu ý trong mắt Lý Nhiên càng đậm, vừa định nói cái gì đó, đột nhiên một tràng tiếng gõ cửa vang lên.
Giọng Nhạc Kiếm Ly vang lên:
- Lý sư muội, ngươi đã nghỉ chưa?
Hai người liếc nhau.
Dịch Thanh Lam vội vàng đứng lên, thấp giọng nói:
- Bần đạo đi về trước, không cho phép ngươi làm chuyện gì vượt quá giới hạn.
Lý Nhiên cười híp mắt nói:
- Yên tâm đi, sư tôn, đệ tử sẽ cố gắng tu luyện, tương lai...
- Không, không cho nói!
Dịch Thanh Lam vừa thẹn vừa vội, thân hình tiêu tán trong không khí.
Thân ảnh Dịch Thanh Lam chậm rãi tiêu tán, trong không khí vương vấn mùi thơm nhàn nhạt.
Lý Nhiên cười lắc đầu.
- Thanh Lam sư tôn thực sự là càng ngày càng đáng yêu.
Đông đông đông.
Tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa:
- Lý sư muội, nếu như ngươi không nói lời nào, vậy ta vào nhé ?
Lý Nhiên đứng dậy đi ra mở cửa phòng.
Chỉ thấy Nhạc Kiếm Ly đứng ở ngoài cửa, nghi ngờ nói:
- Lý sư muội, ngươi đang làm gì vậy...
Nàng còn chưa nói hết lời, cả người đã ngây ngẩn.
Con ngươi thanh tú trợn tròn, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lý Nhiên:
- Ngươi ngươi ngươi ngươi...
Lý Nhiên không hiểu nói:
- Ta làm sao vậy ?
Nhạc Kiếm Ly nuốt một ngụm nước bọt:
- Tại sao ngươi lại biến trở về rồi ? !
- Hả?
Lý Nhiên nghe vậy sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại.
Vừa rồi Dịch Thanh Lam giải trừ ảo thuật, hiện tại hắn đã hoàn toàn trở về hình dánh của mình.
Hắn vừa định nói cái gì đó, Nhạc Kiếm Ly lại nhào vào trong ngực hắn như con yến nhỏ, run giọng nói:
- Đồ xấu xa. Ta rất nhớ ngươi!
Tuy đã biết Lý Thiết Trụ chính là Lý Nhiên, nhưng khi gương mặt quen thuộc này xuất hiện trước mắt, lại có loại rung động không cách nào nói thành lời.
Lúc này, trong phòng đối diện.
Dịch Thanh Lam chắp tay sau lưng, tức giận lẩm bẩm:
- Xem ra bần đạo không có đoán sai, quả nhiên hắn và Nhạc Kiếm Ly... tên tiểu tặc đáng ghét này!
Trong lòng nàng phiền não bất an, cuối cùng thẳng thắn chui vào trong chăn, dùng gối đầu che lại giống như đà điểu.
- Phiền chết đi được!
...
Nhạc Kiếm Ly bám lên người Lý Nhiên giống như gấu túi, nhất khắc không muốn rời đi.
Lý Nhiên buồn cười nói:
- Được rồi, không phải trong khoảng thời gian này chúng ta vẫn luôn ở một chỗ sao ?
- Cái đó không giống nhau.
Nhạc Kiếm Ly lắc đầu nói:
- Lúc đầu ta cũng không biết thân phận của ngươi, coi như biết ngươi là Lý Nhiên, nhưng khuôn mặt và giọng nói đều không giống, loại cảm giác này rất khó nói.
Nàng đưa tay xoa nắn gò má của hắn, si ngốc cười nói:
- Tuy Lý Thiết Trụ rất đáng yêu, nhưng ta vẫn ưa thích dáng vẻ nguyên bản của ngươi hơn.
Lý Nhiên lắc đầu cười cười.
Thế nhưng nói thật, trong lòng hắn cũng thư thái không ít.
Dù sao mình cũng là một lão gia huyết khí phương cương, cho dù đây chỉ là một cái ảo thuật, cũng khiến cho hắn có chút khó thích ứng.
Lúc trước cũng chỉ vì tư thế ngồi đại mã kim đao, đã khiến các chấp sự trong tẩm cung chưởng môn bị sợ hết hồn...
- Thế nhưng...
Nhạc Kiếm Ly quan sát hắn một phen, ánh mắt cổ quái nói:
- Ngươi đổi một y phục đi ! Quần áo này thực sự không thích hợp với ngươi.
- Hả?
Lý Nhiên nghi ngờ cúi đầu, cái mặt nhất thời đỏ bừng.
Lúc trước Sở Linh Xuyên dùng ảo thuật, vì để tránh cho quần áo tổn hại sẽ lộ tẩy, còn cố ý đổi cho hắn một bộ y phục của đệ tử Vạn Kiếm Các. Hiện tại khoác cái thanh sam này lên người, có loại cảm giác quái dị không nói ra được. Lý Nhiên vừa định thay quần áo khác, lại phát hiện mình căn bản không mang:
- Xong, không mang quần áo để tắm rửa.
Nhạc Kiếm Ly cố nén cười, lấy ra một bộ bạch sam từ trong nhẫn trữ vật, nói:
- May mà ta mang theo trong người, ngươi cầm lấy thay đi !.
Lý Nhiên tiếp nhận y phục, phát hiện bất kể là chất liệu hay là kích thước, đều không khác đồ hắn mặc chút nào. Hắn nghi ngờ nói:
- Tại sao nàng lại mang theo quần áo của ta ?
Nhạc Kiếm Ly có chút ngượng ngùng nói:
- Bởi vì ta phát hiện khi ngươi kích phát Huyết Ma Chi Lực, y phục rất dễ dàng hư hao, cho nên dựa theo kiểu dáng lúc trước của ngươi, tìm người làm mấy chục bộ theo yêu cầu.
- Ta đã sớm muốn giao những y phục này cho ngươi, kết quả một lần dây dưa liền kéo cho tới bây giờ.
Lý Nhiên gẩy gẩy cái mũi nhỏ của nàng:
- Ngươi thật sự là một tiểu thiên tài!
- Đó là dĩ nhiên.
Nụ cười của Nhạc Kiếm Ly vô cùng xán lạn.
Lý Nhiên thuần thục thay quần áo xong, nhìn thiếu niên nhanh nhẹn trong gương, tâm tình vô cùng sung sướng.
- Thoải mái!
Nhạc Kiếm Ly chống cằm, si ngốc nhìn hắn.