Lúc trước ở Vô Ương Thành, bởi vì nhiều nguyên nhân, nên hai người ngay cả cơ hội nói chuyện cũng rất ít.
Bây giờ có thể nhìn thấy hắn ở Đông Hải, trong lòng tràn đầy niềm vui.
Lý Nhiên nhìn ánh mắt ôn nhu của nàng, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cười híp mắt nói:
- Nhạc thủ tịch còn nhớ mình đã nói qua cái gì hay không?
Nhạc Kiếm Ly phục hồi lại tinh thần, nghi ngờ nói:
- Ta đã nói cái gì ?
Lý Nhiên nhắc nhở:
- Lúc đó ở đáy biển Đông Hải, ngươi nói nếu ta giải trừ ảo thuật, sẽ có thể... khụ khụ!
Nhạc Kiếm Ly nghe vậy liền nhớ ra, mặt cười lập tức đỏ bừng, ngượng ngùng trợn mắt liếc hắn một cái.
- Cái tên nhà ngươi, thật sự là xấu chết được!
- Hắc hắc...
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân:
- Nhạc thủ tịch, bên Lê Viên sắp bắt đầu rồi, có phải chúng ta nên xuất phát không?
Hai người liếc nhau, quay đầu nhìn về phía cửa phòng không có đóng.
Chỉ thấy Lâm Lang Nguyệt đi đến:
- Nhạc thủ tịch, thời gian gần đến rồi, Lý sư... Muội ?
Lâm Lang Nguyệt ngơ ngác nhìn Lý Nhiên, đứng hình tại chỗ giống như bức tượng.
- Lý Nhiên ? !
Nàng dùng sức dụi dụi con mắt, hoài nghi mình xuất hiện ảo giác.
Lý Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu.
Xem ra thân phận Lý Thiết Trụ không giấu được nữa rồi...
...
Trong phòng.
Lâm Lang Nguyệt ngây ngốc ngồi trên ghế, nửa ngày cũng chưa tỉnh hồn lại.
- Nói cách khác, Lý Nhiên chính là Lý Thiết Trụ ?
Nàng ngơ ngác nói:
- Vạy làm sao trở thành đệ tử Vạn Kiếm Các ?
Lý Nhiên là thánh tử ma môn, làm sao lại biến thành Ngân Long Kiếm Thần, còn được khen là hy vọng của thế hệ trẻ chính đạo?
Hơn nữa quan hệ của Sở Linh Xuyên với hắn ác liệt như vậy, việc này nghĩ như thế nào cũng đều không đúng.
Lý Nhiên gãi đầu:
- Chuyện này nói ra rất dài, để Kiếm Ly tới giải thích cho ngươi!.
Nhạc Kiếm Ly kéo tay của nàng lại, nói:
- Lâm thủ tịch, kịch ở Lê Viên sắp bắt đầu rồi, chúng ta vừa đi vừa nói.
- Được.
Lâm Lang Nguyệt đứng dậy:
- Vậy Lý thánh tử có muốn đi cùng xem kịch hay không?
- Xem kịch ?
Lý Nhiên suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Cũng được, dù sao cũng nhàn rỗi.
- Được, vậy chúng ta cùng đi đi.
Hai mắt to tròn của Lâm Lang Nguyệt nháy nháy, đi tới bên người Lý Nhiên, nhẹ giọng nói:
- Lý thánh tử, tuy không biết đây là chuyện gì xảy ra, nhưng có thể nhìn thấy ngươi... Thật tốt.
Lý Nhiên quay đầu nhìn nàng.
Chỉ thấy nàng nở nụ cười xán lạn, môi hồng răng trắng.
Mặt cười rạng rỡ kia, làm cho nội tâm hắn hơi xúc động, không nhịn được nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của nàng.
Lâm Lang Nguyệt lập tức có chút bối rối, khẩn trương nhìn thoáng qua Nhạc Kiếm Ly, đỏ mặt truyền âm nói:
- Đừng nghịch. Nhạc thủ tịch còn ở đây...
Nàng biết quan hệ giữa Nhạc Kiếm Ly và Lý Nhiên, nhưng Nhạc Kiếm Ly không biết quan hệ giữa hai người bọn họ... Cho nên trong lòng nàngvừa ngượng ngùng vừa khẩn trương.
Lý Nhiên phát huy sở trường xem hiểu:
- Vậy ý của ngươi là, nếu như Kiếm Ly không có ở đây...
Lâm Lang Nguyệt cúi đầu, gò má nóng bỏng.
Lúc này, trước cửa truyền tới một thanh âm lạnh như băng:
- Nhạc thủ tịch còn ở đây không, bần đạo vẫn ở đây.
Chỉ thấy Dịch Thanh Lam khoanh tay, đang lạnh lùng nhìn hai người.
Lý Nhiên: - ...
Giang Li Thành.
Hiện tại vừa mới vào đầu xuân, thời tiết ấm áp nhưng vẫn còn lạnh, chính là tiết "Khai hải" của Đông Hải.
Cho nên ngư dân, du khách trên đường nối liền không dứt, cộng thêm tiếng la của người bán hàng rong bên cạnh, bầu không khí vô cùng náo nhiệt, tràn đầy mùi vị phàm tục.
Lý Nhiên cực kỳ thích loại cảm giác này.
Tuy hắn đứng ở đỉnh cao thế hệ trẻ, là Thiên Ma uy chấn Hạo Thổ, cũng là tiên trưởng cao cao tại thượng trong mắt những phàm nhân này.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, hắn đã không phải là cùng một tầng thứ với bọn họ.
Nhưng hắn vẫn không cảm thấy mình có cái gì đặc biệt.
Tâm niệm siêu thoát, mới có thể đăng phong tạo cực.
Nhưng chỉ có người nhập phàm trần, mới có thể ý thức được mình là một người sống sờ sờ.
Vô luận tu luyện đến mức nào, dù cho ngồi trên đám mây quan sát chúng sinh, hắn cũng vẫn cảm thấy mình là một người có máu có thịt.
Bốn người chậm rãi bước ở trên đường.
Có thể là do đạo pháp của Dịch Thanh Lam, nên người đi đường đều làm như không thấy bọn họ, hơn nữa còn giữ một khoảng cách theo bản năng.
Nhạc Kiếm Ly và Lâm Lang Nguyệt đi ở phía trước.
Hai người đi rất gần, dương như đang thấp giọng bàn luận gì đó.
Nhạc Kiếm Ly cố gắng giải thích đầu đuôi sự tình.
Vì sao Lý Nhiên và Lý Thiết Trụ lại là một người, vì sao Lý Nhiên bái nhập vào môn hạ Sở Linh Xuyên và vì sao Lý Nhiên lại giả gái...
Lâm Lang Nguyệt càng nghe ánh mắt càng trợn tròn, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra, trên mặt toàn là vẻ không thể tin tưởng.
- Nói cách khác, hiện tại Lý thánh tử thành sư đệ ngươi? !
Nhạc Kiếm Ly suy nghĩ một chút, nói:
- Nếu ngươi nói như vậy, dường như cũng không có vấn đề gì.