Nhưng hắn cũng cảm nhận được Long Khí gần đây có chút biến hoá.
Trận Thiên Linh Cung trong đan điền hắn ngày đêm không ngừng vận chuyển.
Tuy đây là sơ cấp của trận pháp, có khi sư tôn còn không thèm nhìn, cũng chưa phát huy được hết tác dụng.
Thế nhưng đã có thể hấp thu Long Khí đang tiêu tan của thế gian.
Tốc độ hoàn thiện cũng không phải quá nhanh.
Cũng không biết gần đây xảy ra chuyện gì, Long Khí thu được tự nhiên nhiều hơn, hấp thu cũng nhanh hơn.
Diện tích ‘Ranh giới’ trong đan điền cũng mở rộng ra.
Nếu Lý Nhiên mà biết chỗ Long Khí này đều là đoạt của Thịnh Diệp, chắc chắn hắn sẽ không ngừng cười!…
Tẩm cung chưởng môn.
Lý Nhiên lười nhác nằm trên giường, cả người giang ra.
Mà Lãnh Vô Yên lại nằm một bên, khuôn mặt luôn lạnh lùng giờ này lại có chút ửng đỏ.
Hai mắt khép hờ, hô hấp đều đều như đang ngủ say.
Lý Nhiên lấy tay cuốn một lọn tóc đen, sau đó tết thành bím tóc.
Âm thanh lười biếng của Lãnh Vô Yên vang lên.
- Nghịch đồ, ngươi chơi đủ chưa?
- Nghịch đồ, ngươi chơi đủ chưa?
Một giọng nữ lười biếng truyền đến.
Lý Nhiên dừng nghịch lọn tóc, ngẩng đầu nhìn lên.
Không biết Lãnh Vô Yên đã ‘Tỉnh’ từ bao giờ.
Tay phải chống lên, ba búi tóc đen rơi xuống, đôi mắt phượng hơi nheo lại nụ cười trên môi như có như không.
Nhìn dáng dấp lười biếng như một con mèo nhỏ đang phơi nắng trên bờ tường.
- Đương nhiên chưa đủ.
Lý Nhiên híp mắt cười nói:
- Sư tôn như vậy, đệ tử chơi cả đời không đủ.
- Phi~
Lãnh Vô Yên nhổ một tiếng, gương mặt trắng nõn đỏ lên.
Nói lời gì mà nghe kỳ quặc?
Lý Nhiên duỗi người, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, bất đắc dĩ lắc đầu.
- Không chú ý đã qua mấy ngày rồi…
Vốn lúc đầu bảo chỉ ở lại tẩm cung một đêm, ngày hôm sau sẽ đưa Thẩm Nịnh về núi Lạc Tuyết gặp tỷ tỷ của nàng.
Kết quả vị Lý thánh tử này chìm đắm trong ôn hương ngọc nhuyễn không thoát ra nổi, bất tri bất giác đã qua bốn năm ngày liền.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn ở đây, hết nhẹ nhàng dụ dỗ đến chủ động từng bước công thành đoạt đất… Chìm trong lạc thú mà người ngoài không thể tưởng tượng.
Lý Nhiên ôm Lãnh Vô Yên vào lòng, thở dài nói:
- Ôn hương ngọc nhuyễn chính là mộ anh hùng, cổ nhân còn không cưỡng nổi nữa là ta. Ở cùng một chỗ với sư tôn, đệ tử chả muốn làm gì nữa.
- Ngươi nói bậy bạ gì vậy.
Lãnh Vô Yên trợn mắt nhìn hắn, nhưng mặt lại đầy ý cười.
Nghe tiếng tim Lý Nhiên, nàng thấp giọng nỉ non:
- Nếu cứ như thế này mãi thì tốt biết mấy…
Tu luyện gì chứ, tông môn gì chứ, nàng chả để cái gì trong lòng, chỉ cần được ở cùng với đối phương.
Nếu như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Lý Nhiên, nàng chả cần địa vị với quyền lực.
Lý Nhiên cau mày nói:
- Sư tôn cam tâm từ bỏ như vậy?
- Hả?
Lãnh Vô Yên nghe vậy sửng sốt:
- Cam tâm… Từ bỏ?
Chỉ thấy Lý Nhiên nghiêm túc nói:
- Cái gọi là da thịt xương cốt. Đệ tử bây giờ còn tuổi trẻ, nhưng nếu không thể khám phá ra cách trường sinh, thì cũng có ngày già đi, sư tôn lúc đó còn nhìn lọt mắt!
- ???
Mặt Lãnh Vô Yên tràn ngập vẻ khó hiểu:
- Ngươi đang nói gì đấy?
Nàng còn chưa kịp phản ứng lại nghe thấy Lý Nhiên nói tiếp:
- Tuy bây giờ sư tôn là cường giả đệ nhất thế gian, nhưng nếu không tiếp tục tiến lên thì sẽ là thụt lùi, nếu không cố gắng tu luyện, chắc chắn có ngày bị người khác vượt mặt!
- Đến lúc đó ai còn xem trọng đệ tử?
- Vì sự nghiệp nghe người khác nịnh nọt của đệ tử, sư tôn nhất định phải cố gắng!
Lý Nhiên vỗ vai nàng, cổ vũ:
- Cố lên, người làm được!
- …
Lãnh Vô Yên tức kém chút hộc máu.
Để ngươi được người khác nịnh, sư tôn ta đây phải cố gắng tu luyện?
Lại còn đường hoàng nói ra như vậy!
Da mặt ngươi cũng dày quá rồi!!
Nàng nghiến răng:
- Bổn tọa đi đâu để tìm được một kẻ tự tin như ngươi? Lời này mà truyền ra ngoài, không sợ bị chê cười sao?
Lý Nhiên mặt không đỏ tim không loạn, không xấu hổ nói:
- Nghe nịnh cũng là một kỹ năng. Đệ tử dựa vào bản lĩnh của bản thân để được nịnh, có ai dám cười ta?
Xin nhớ rằng sư tôn hắn mạnh vậy rồi, hắn cần cố gắng làm gì? Nghe nịnh thì có thể miễn cưỡng nghe, mà người thường chắc gì đã được nghe! Lý Thánh tử chính là thích như vậy!
- …
Lãnh Vô Yên xoa xoa trán.
Đối với độ mặt dày của Lý Nhiên, nàng sớm đã biết, nhưng lần này lại được lĩnh ngộ một cấp cao hơn.
Nhưng lời này nói cũng có lý.
Trong lòng nàng rõ ràng, lời này đối phương chỉ đang nói đùa.
Dù là thực lực hay thiên phú, Lý Nhiên đều vượt xa các bạn cùng lứa tuổi, mặc dù không bằng mình nhưng cũng sẽ có lúc trở thành cường giả siêu cấp.
Đã là vàng, sẽ có lúc phát sáng.
Tên này tuy mồm nói ‘thích nghe nịnh’, nhưng nội tâm thì lại hết sức trưởng thành.
Đến cả mình khi ở cạnh hắn, nào có giống sư tôn của hắn, càng giống một cô nương bị hắn chiều hư hơn.
- Ngừng.
Lãnh Vô Yên bĩu môi, nói:
- Ngoài bổn tọa ra, không phải ngươi còn hai vị sư tôn nữa sao? Ngươi nhiều người như vậy? Sợ là không đến lượt bổn tọa.
Trong giọng nói toàn là mùi hờn dỗi.
- Ha ha!
Lý Nhiên hắng giọng, cười cười:
- Sư tôn nói vậy, thì quá bảo đệ tử là loại hay thay đổi sao?