Lý Vô Thường nở một nụ cười khổ. Không những quen mà đây chính là Thần Đế khai triều của Thịnh Tộc, Vô Thượng hoàng Thịnh Hiển trong truyền thuyết!
Cái này lão gia hỏa thế mà chưa chết!
Hắn thở dài một hơi nói:
- Nào chỉ là quen biết, đây chính là tiền bối của lão phu... Ngươi đi xuống trước đi, nơi đây không có chuyện của ngươi
- Vâng
Lý Đạo Duyên không phải người ngu.
Đối phương có thể vô thanh vô thức tiến vào bí địa, trên người còn mặc Long Bào, thân phận hiển nhiên bất phàm.
Cuộc trò chuyện này hắn còn không có tư cách tham gia.
- Lão tổ, ta đợi ở ngoài có gì cứ phân phó.
Lý Đạo Duyên nói xong liền khom người lui ra ngoài.
Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng.
Dù người tới là địch hay là bạn, Lý gia đều đã chuẩn bị rồi.
Lý Vô Thường từ chối cho ý kiến Thịnh Hiển ngược lại lộ ra một nụ cười, tán thưởng nói:
- Vô thường, tên hậu sinh này cũng được, tâm tình trầm ổn.
Với tuổi của Lý Đạo Duyên đâu cũng là lần đầu được gọi là hậu sinh, nhưng những lời này nói ra từ miệng lão nhân gia đúng là không khoa trương chút nào.
Lý Vô Thường gật đầu, tán thành nói:
- Nói duyên quả thật không tệ, chính là thiên phú kém một chút.
- Nói duyên ?
Thịnh Hiển chân mày cau lại.
- Hắn chính là gia chủ lý gia Lý Đạo Duyên ? cha ruột Lý Nhiên?
Lý Vô Thường nghe vậy ánh mắt loé lên.
Hình như đã biết lý do đối phương đến bất ngờ thế này.
Hắn cũng không gấp trả lời, hai tròng mắt chăm chú nhìn Thịnh Hiển, trầm giọng nói:
- Vô Thượng hoàng lần này đến đây. Không phải chỉ là vì muốn nói chuyện bình thường với ta chứ ?
Nhìn thần sắc nghiêm trọng của hắn, Thịnh Hiển khoát tay áo.
- Dĩ nhiên không phải, với thân thể của lão phu số ngày sống càng ngày càng ít. Làm sao có thời giờ đi dạo khắp nơi ?
Lý Vô Thường chân mày nhíu càng sâu.
- Vậy Vô Thượng hoàng lần này tới là vì...
Lời còn chưa nói hết, đã bị Thịnh Hiển cắt đứt.
- Nói như thế nào chúng ta cũng là bạn cũ, nhiều năm không gặp như vậy, ngươi không phải là muốn để cho ta đứng nói chuyện phiếm với ngươi chứ ?
Lý Vô Thường gật đầu nói:
- Là ta thất lễ. Đến đây đi, Vô Thượng hoàng xin mời ngồi.
Thịnh Hiển nụ cười không thay đổi.
- Khách khí.
... Trong lương đình, hương trà lượn lờ.
Thịnh Hiển để chén trà trong tay xuống, thở dài nói:
- Trà ngon, thực sự là trà ngon! Lão phu tỉnh đã mấy ngày, đây là lần đầu tiên được bình yên ngồi xuống uống trà, thực sự là thật hoài niệm mùi vị a...
Lý Vô Thường lắc đầu nói:
- Vô Thượng hoàng nói đùa, lấy thân phận của ngài, linh trà tiên nhưỡng nào mà không uống được ? Đừng trách tội ta chiêu đãi không chu đáo là được.
Thịnh Hiển liếc mắt nhìn hắn, buồn cười nói:
- Lý lão tổ so với lúc trước, hình như khiêm tốn hơn nhiều.
Lý Vô Thường nhún nhún vai.
- Đều là bị ép thôi ta đây cũng bị thành thói quen !... Đối nhân xử thế khó lắm!
- Lời ấy có lý, đối nhân xử thế xác thực rất khó.
Thịnh Hiển thanh âm sang sảng, vô cùng tán thành.
Lý Vô Thường không nói gì thêm nữa, trong lương đình lần nữa an tĩnh lại.
Một lát sau, Thịnh Hiển lên tiếng nói:
- Lão phu biết, trong lòng ngươi có rất nhiều nghi vấn. Nhất là đối với việc lão phu còn sống.
Lý Vô Thường không chút chần chờ gật đầu:
- Vô Thượng hoàng có thể sống đến bây giờ, đúng là nằm ngoài dự liệu của ta.
Mặc dù Thịnh Hiển và hắn có quen biết nhưng lại không phải cùng một thời đại.
Lúc Lý Vô Thường Chứng Đạo, chủ nhân giang sơn đã là Thịnh Diệp, mà Thịnh Hiển lại là người tạo ra giang sơn cho Thịnh tộc.
Giữa hai người gần như kém cả một thời đại.
Lúc đó Thịnh Hiển đã thoái ẩn, nhưng còn nhiều lần ra tay giúp Thịnh Diệp nắm vững thế cục.
Mà Lý gia là đại tộc có thành tự dưới chân thiên tử, Lý Vô Thường không chỉ một lần được gặp đối phương.
Khi cuộc đại chiến chính ma bắt đầu, Thịnh Hiển không có dấu hiệu báo trước đột nhiên vong mạng.
Lúc đó toàn giang sơn làm điếu tang, toàn dân đều là quần áo trắng, ăn uống tiệc rượu, giới tạp kỹ, phải ba tháng mới kết thúc.
Từ đó về sau, một chút tin tức về Thịnh Hiển không xuất hiện nữa.
Mọi người cho rằng Vô Thượng hoàng thật sự đã chết rồi.
Dù có là đế cấp thì sinh mệnh cũng có hạn.
Với độ tuổi của Thịnh Hiển đáng lẽ phải chết từ lâu rồi.
Vậy mà giờ này lại ngồi trước mặt Lý Vô Thường...
Thịnh Hiển thở dài, nói ra:
- Theo lý mà nói, lão phu xác thực đáng chết, cũng là sống đủ rồi, có thể tạo hóa trêu ngươi, lão phu hết lần này tới lần khác muốn chết mà không thành...
- Ồ?
Lý Vô Thường có chút kỳ quái.
- Chẳng lẽ còn có người buộc Vô Thượng hoàng sống tiếp sao ?
Thịnh Hiển nói:
- Lão phu là bị bức bất đắc dĩ, nhưng không phải là bị người bức, mà là bị thiên địa này bức.
- Thiên Địa?
Lý Vô Thường càng thêm nghi ngờ.
Thịnh Hiển giải thích:
- Trước đây lão phu quyết định thoái ẩn, vốn không muốn tiếp tục lo chuyện phàm tục, chuẩn bị ở trong tổ địa một mình Tọa Hóa. Thế nhưng trước đó lão phu dùng Thiên Tâm bói một quẻ.
- Quẻ bộ biểu hiện Long ấn suy yếu, hoàng thất sụp đổ, Hoàng Kim thịnh thế lại tới rồi...
Thịnh Hiển thản nhiên nói:
- Nếu mà về khoảng thời gian mà nói, thì cũng sắp tới rồi !.
Lý Vô Thường nhất thời bừng tỉnh.